Công Thức Dụ Bắt Cao Cấp

Chương 35: Đợi ông về



Đến khi buổi tự học tối kết thúc, nhiệt độ trên mặt Lâm Hữu vẫn chưa hạ bớt.

Sau khi có điện ba phút Thái Nồi Nhỏ đã về lớp, không còn ai dám nói chuyện nữa, đều ngoan ngoãn cúi đầu làm bài tập hoặc ôn tập.

Phòng học yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng gió bên ngoài.

Lâm Hữu đọc một cuốn sách, nhưng mãi chẳng vào đầu chữ nào. Lớp học yên tĩnh quá, cậu nghe thấy cả tiếng cỏ xào xạc khi gió thổi bên phía Lục Thanh Nham.

Cậu không muốn nhìn sang Lục Thanh Nham, nhưng lại kìm lòng không đặng liếc về phía Lục Thanh Nham.

Chờ mãi mới đến lúc tan học, Lâm Hữu tức tốc thu dọn đồ đạc rồi đi vội.

Nhưng Lục Thanh Nham vẫn luôn đi theo cậu, không xa không gần, hôm nay Lục Thanh Nham nói được làm được, không về nhà nữa.

Trên đường về gặp người quen, thấy hai người đi một trước một sau, họ đều cười hỏi Lục Thanh Nham: “Làm sao thế, chồng chồng già các ông mà cũng làm mình làm mẩy với nhau à?”

Lục Thanh Nham cũng cười, uể oải đáp: “Ừ, chọc giận cậu ấy rồi.”

Mấy câu nào lọt vào tai Lâm Hữu không sót một chữ nào.

Trước đây cũng có người đùa hai người là chồng chồng lâu năm, Lâm Hữu vẫn không thấy có vấn đề gì, nhưng bây giờ nghe vậy cậu lại chột dạ.

Cậu nhớ lại nụ hôn vừa rồi, mặt càng đỏ hơn, thở phì phò tăng tốc.

Cậu lại không trách Lục Thanh Nham được, chính cậu là người đòi hôn, nhưng nhớ lại nụ hôn trong lúc tắt lửa tối đèn vừa rồi, nhớ lại lưỡi Lục Thanh Nham đã quấn lấy lưỡi cậu thế nào, cậu lại muốn tìm cái quần để đội.

Rõ ràng nụ hôn trong phim trong sáng như vậy, sao Lục Thanh Nham lại lưu manh thế nhỉ!

Cậu không thể hiểu được.

Vào khu ký túc xá, Lâm Hữu nhanh chóng lên cầu thang, chuẩn bị chạy lên ký túc xá. Nhưng Lục Thanh Nham lại không cho cậu cơ hội đó, kéo cậu lại trên cầu thang, buộc cậu quay lại nhìn mình.

Ký túc xá phía nam vốn đã vắng người.

Nay chỉ có hai người họ ở cầu thang, nói chuyện còn có tiếng vọng.

Lâm Hữu không nhìn Lục Thanh Nham, cậu nhìn xuống đất, hai tai nóng rực.

Lục Thanh Nham khẽ chạm vào vành tai đỏ rực của cậu, dỗ dành hỏi: “Hôn ông một cái mà đã định mặc kệ tôi rồi à?”

Lâm Hữu vẫn không lên tiếng.

Lục Thanh Nham lại hỏi: “Không phải ông bảo tôi hôn sao? Tôi làm theo ông lại đổi ý.”

Lần này Lâm Hữu không nhịn được nữa.

Cậu ngẩng đầu, yếu ớt nói: “Tôi bảo ông hôn tôi, chứ có bảo ông ở ngay trước mặt nhiều người như vậy…” hôn tôi đâu?

Lại còn hôn dâm như vậy.

Cậu càng nói càng nhỏ, rối rắm đủ điều, lại hơi hơi muốn tức giận, lại thấy mình bị vậy là đáng đời, không thể trách Lục Thanh Nham.

Nhưng không đợi cậu xoắn xuýt xong, cậu đã thấy Lục Thanh Nham cười khẽ.

“Vậy giờ không có ai rồi, hôn ông lần nữa được không?”

Mắt Lâm Hữu tròn xoe, mấy câu nói tục xếp hàng chờ trong miệng.

Nhưng cậu nhìn Lục Thanh Nham một lát, Lục Thanh Nham cao hơn cậu một cái đầu, bây giờ anh cúi người nói chuyện với cậu, đôi mắt đen láy ngậm cười nhìn cậu.

Lâm Hữu ngoảnh đầu đi, mặt cậu đỏ như sắp nổ, cuối cùng rặn ra một câu.

“Muốn thì hôn nhanh.”

Tự cậu mời Lục Thanh Nham, không thể không nhận.

Lâm Hữu cậu sống trên đời không có gì hết, nhưng đã nói rồi thì không rút lời.

Thua vẫn phải giữ thể diện.

Lâm Hữu đã sẵn sàng để Lục Thanh Nham hôn cậu lần nữa, giống như khi ở phòng học.

Cậu nhắm mắt, mắt không thấy, lòng không phiền.

Nhưng cậu đợi mấy giây, lại chỉ đợi được một nụ hôn dịu dàng như lông vũ rơi xuống trán.

Cậu trợn trừng mắt.

Lục Thanh Nham thả cậu ra, lùi lại.

“Ngủ ngon.”

Nói xong, Lục Thanh Nham quay người xuống tầng một, vào ký túc xá của anh.

Lâm Hữu ngẩn ngơ đứng trên cầu thang hồi lâu.

Cậu giơ tay lên sờ trán, nụ hôn vừa rồi của Lục Thanh Nham rất khẽ, khẽ đến mức cậu thấy hơi ngứa.

So với nụ hôn ở phòng học, có thể nói là ngây ngô đến khó tin.



Mấy ngày sau đó, hai người họ không nhắc đến nụ hôn kia nữa.

Tựa như đó chỉ là một tai nạn bất chợt, vô ý xảy ra vào một tối mất điện, mọi ám  muội và nhịp tim đều dừng lại tại khoảnh khắc đó, bị quên lãng trước khi trời sáng.

Lục Thanh Nham và cậu lại như trước đây, anh không cố ý xa cách cậu nữa, cũng không cố ý trêu chọc cậu nữa, dường như trong một đêm, hai người lại trở thành bạn bè thân nhất.

Nhưng Lâm Hữu nghi ngờ Lục Thanh Nham đang đợi kỳ nghỉ đông để “thanh toán” một thể.

Từ tết Tây đến giờ đã gần một tháng rồi, hai hôm nữa họ sẽ nghỉ đông. Hai gia đình ngẩng đầu cũng gặp cúi đầu cũng gặp, còn phải ăn Tết cùng nhau, họ cũng không thể ngại ngùng mãi được.

Vậy nên dù mấy hôm nay trông cậu rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại vô cùng hoang mang.

Hôm đó.

Cuối cùng họ cũng thi xong môn cuối cùng, Lâm Hữu về ký túc xá thu dọn đồ đạc, động tác chậm chạp vô cùng, tựa như một Hoàng Đế đang tuần tra lãnh thổ của mình, muốn tìm kiếm chỗ nào còn sai sót.

Đến khi không còn gì để thu dọn nữa, cậu mới lẳng lặng kéo vali ra ngoài.

Cậu vừa xuống dưới đã thấy Lục Thanh Nham đứng trước cầu thang, bên cạnh là vali đồ giống hệt của cậu.

Lần trước thấy chiếc vali này cậu còn không nghĩ gì, lúc này lại thấy mặt mình nóng phát sợ.

May sao Lục Thanh Nham tốt bụng không nói gì, chỉ đi qua nắm tay cậu.

Lâm Hữu giãy khỏi tay Lục Thanh Nham một cách hời hợt, không giãy ra được thì yên tâm không phản kháng nữa.

Không phải cậu không cố gắng đâu nhé, mà do ý chí của quân địch vững chắc quá thôi.

Hai người ra đến cổng trường, khi còn vài bước nữa sẽ ra đến nơi, Lục Thanh Nham bỗng dừng lại.

Lâm Hữu vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ, không chú ý, bị anh kéo ngược về sau mấy bước.

Cậu khó hiểu nhìn Lục Thanh Nham, “Sao không đi nữa?”

Lục Thanh Nham nắm tay cậu, cọ ngón tay lên đầu ngón tay cậu, rất nhẹ, lại hơi ngứa.

Lâm Hữu không khỏi đỏ mặt.

Nhờ ơn Lục Thanh Nham mạnh mẽ tấn công năm lần bảy lượt, giờ cậu đã không thể chơi đùa với Lục Thanh Nham kiểu ngốc nghếch ngây thơ nữa rồi.

Rõ ràng Lục Thanh Nham đang tán tỉnh cậu.

Cậu cúi đầu, không dám nhìm vào mắt Lục Thanh Nham, lầm bầm một câu rất nhỏ, “Ông làm gì thế, gì chuyện gì nói mau.”

Không thể “rén” hơn được nữa.

Hoàn toàn không còn vẻ không sợ trời, không sợ đất thường ngày.

“Thi học kỳ xong rồi, có phải chúng ta nên nói đến chuyện khác không?” Lục Thanh Nham buồn cười nhìn Lâm Hữu sợ rụt cổ, không hiểu sao lại thấy rất vui vẻ.

Lâm Hữu rất muốn cứng cổ nói “không nói gì hết”, nhưng cậu thật sự không nói ra được, đành phải lầm bầm tiếp: “Thì nói đi.”

“Tôi muốn hỏi ông, kỳ nghỉ đông hẹn hò với tôi được không?” Lục Thanh Nham nâng mặt Lâm Hữu, buộc cậu ngẩng đầu lên nhìn mình, “Tôi không muốn ép ông, nhưng tôi đã tỏ tình rồi, ông cũng phải cho tôi cơ hội theo đuổi chứ, đúng không? Tôi sẽ cố gắng để ông thích tôi.”

Lâm Hữu đỏ mặt, cậu chưa hẹn hò với ai bao giờ.

Nhưng nhìn vẻ mặt ấm ức chịu thiệt của Lục Thanh Nham, chẳng khác nào đóa hoa trắng bị trai tồi đối xử tệ bạc cả vạn lần rồi vẫn yêu thương sâu đậm.

Còn tên “trai tồi” như cậu lại thấy bứt rứt, không nhẫn tâm từ chối, đành phải ngoan ngoãn gật đầu, thành thật nói: “Được.”

Lục Thanh Nham hài lòng tươi cười, như thể đang nhìn con mồi tự sa vào lưới.

Nhưng anh còn chưa kịp “được voi đòi Hai Bà Trưng”, yêu cầu quá đáng hơn chút nữa đã nghe thấy âm thanh quen thuộc gọi tên hai người.

Lục Thanh Nham và Lâm Hữu  quay lại, thấy Lâm Tư Triết và Tâm Tư Dư đang chờ trước cổng trường học.

“Hai đứa làm gì đấy?” Lâm Tư Dư khó hiểu nhìn họ, “Tư thế gì thế này?”

Lâm Hữu tức tốc lùi lại hai bước, giữ khoảng cách vô cùng rõ ràng với Lục Thanh Nham.

Lục Thanh Nham lẳng lặng thu tay về, nói dối không chớp mắt, “Bụi bay vào mắt Lâm Hữu, em đang xem giúp cậu ấy.”

Lâm Tư Triết và Lâm Tư Dư cũng không nghi ngờ, Lâm Tư Triết đi qua, xách hành lý của Lâm Hữu lên.

Lâm Hữu còn tưởng họ đến đón mình về nhà, cậu lon ton chạy đến làm nũng với Lâm Tư Triết, “Chị, em có phải trẻ con nữa đâu, tự em về được mà, hai người không cần đến đón.”

Lâm Tư Triết dẫn cậu đi về phía xe đỗ, thẳng tay chọc thủng ảo tưởng của cậu, “Ai đến đón em về nhà, chị đưa em ra sân bay. Bố mẹ mới thông báo với bọn chị, Tết năm nay họ phải ở nước ngoài, bảo chúng ta cùng qua đó, sang năm hẵng về. Chị đã nói chuyện này với cô Lục chú Lục rồi.”

Lâm Hữu ngớ người.

Cậu bỗng dừng lại, vô thức nhìn sang Lục Thanh Nham.

Lục Thanh Nham cũng ngạc nhiên ra mặt.

“Không phải chứ, sao không ai nói với em thế?” Lâm Hữu bối rối, trước đây cậu vẫn luôn đón Tết trong nước với gia đình Lục Thanh Nham.

“Không phải vì bây giờ bố mẹ mới thông báo sao? Hôm qua bọn chị mới biết bố mẹ không về nước. Với cả còn sáu ngày nữa là hết năm rồi, khó khăn lắm mới mua được vé máy bay.” Lâm Tư Triết khó hiểu nhìn cậu, “Sang năm chúng ta lại về mà.”

Tết năm nay vào ngày một tháng hai, Lâm Hữu thi xong đã là hai mươi tư tháng một rồi, không còn mấy ngày nữa là hết năm. Vậy nên họ mới chuẩn bị vội vàng như vậy.

Lâm Hữu mím môi, không nói gì.

Cậu cũng không hiểu vì sao khi nãy ngồi trong phòng thi, cậu vẫn còn nghĩ kéo dài được lúc nào hay lúc ấy, không muốn đối mặt với Lục Thanh Nham.

Nhưng bây giờ có cơ hội tránh mặt một cách quang minh chính đại rồi…

Cậu lại không nỡ.

“Em…” Lâm Hữu mấp máy môi, “Em không thích ăn Tết ở nước ngoài.”

Lâm Tư Triết đã đặt vali của Lâm Hữu ra cốp sau rồi, cô không nhìn vẻ mặt của Lâm Hữu, chỉ hùa theo cậu, “Em nghĩ chị thích à? Lần trước ra nước ngoài ăn gà rán cả tuần, mặt bị mọc đầy mụn. Nếu không phải bố mẹ ở đó còn lâu chị mới đi. Cũng tại bố mẹ chúng ta bận rộn quá, cả năm chỉ có từng đó ngày nghỉ thôi, mà còn thường xuyên có việc đột xuất.”

Nhắc đến bố mẹ, Lâm Hữu lại do dự.

Từ nhỏ đến lớn Lâm Hữu đều được “nuôi thả”, mỗi lần được gặp bố mẹ đều vô cùng đáng quý.

Cậu bắt đầu đấu tranh tư tưởng, vừa muốn ra nước ngoài với bố mẹ, vừa không muốn bỏ lại Lục Thanh Nham ở đây một mình.

Cậu đã đồng ý sẽ đi chơi với Lục Thanh Nham.

Sao có thể nói mà không giữ lời?

Khi cậu còn chưa nghĩ xong, đã có người vỗ lên vai cậu.

Lâm Hữu lúng túng ngẩng đầu, áy náy nhìn Lục Thanh Nham.

Lục Thanh Nham đã quyết định giúp cậu.

“Tôi đợi ông về.” Lục Thanh Nham dịu dàng nói.

Sau đó anh ôm cậu, vỗ nhẹ lên lưng như dỗ dành trẻ nhỏ.

Suýt nữa Lâm Hữu đã khóc nhè.

Cậu túm áo Lục Thanh Nham, ngửi mùi tuyết tùng thoang thoảng trên người anh.

“Tôi sẽ về sớm thôi.” Lâm Hữu ghé sát tai Lục Thanh Nham, nhỏ giọng hứa hẹn, “Về sẽ hẹn hò với ông.”

Cậu nghiêm túc nói, như đang tuyên bố chuyện quốc gia trọng đại nào đó.

Lục Thanh Nham bật cười.

Sao đứa ngốc này lại dễ lừa thế, ấm ức một chút thôi mà cậu đã mềm lòng rồi.

Nếu anh không trông cho chặt, bị người khác lừa mất thì sao.

“Được.” Anh nói: “Đợi ông về rồi hẹn.”