Công Tố Viên Của Tôi

Chương 48



Kiều An Sâm mấp máy môi, định nói gì đó nhưng lại nuốt ngưọc trở lại, anh mở to mắt, bên trong là một mảnh mơ hồ.
"Hiện giờ chuyện này rất phổ biến." Sơ Nhất khẽ nói: "Có một từ chuyên ngành để chỉ nó, là đam mỹ."
Kiều An Sâm im lặng một lúc lâu, dường như đang tiêu hóa tin tức, Sơ Nhất im lặng không nói, để cho anh có thời gian phản ứng.
Mãi lâu sau, thấy ánh mắt anh chuyển động, cố gắng giả bộ bình tĩnh nói: "Thì ra là vậy, người trẻ bây giờ ..." Anh dừng lại một chút, khó khăn nói: "Sở thích khá là... đặc biệt."
"Phì..." Sơ Nhất không nhịn được nữa, cô cười gập bụng, ôm gối ngã trên sô pha.
"Kiều An Sâm, anh thật là mắc cười ha ha ha ha ha ..."
Cô cười không kiêng nể gì cả, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của Kiều An Sâm, một lúc sau, anh lẳng lặng đứng lên.
"Em xem tiếp đi, anh về phòng trước đây."
"Ơ kìa, không phải anh nói nội dung phim hay sao?" Vẻ mặt Sơ Nhất hết sức vô tội, "Không xem nữa hả?"
"Hay là thôi đi." Kiều An Sâm nói: "Bộ phim này không phù hợp với anh."
"Được rồi." Sơ Nhất gật đầu với anh, giọng điệu có vẻ tiếc nuối.
"Vậy em phải xem một mình rồi."
"Ừm, em xem một mình đi." Kiều An Sâm nóng lòng muốn rời đi, bóng lưng như đang chạy trối chết, lúc mở cửa còn đá phải tủ cạnh, Sơ Nhất đang định hỏi anh có làm sao không, Kiều An Sâm không quay đầu lại mà khua tay.
"Anh không sao."
Phòng khách chỉ còn lại mình cô, Sơ Nhất cầm lấy một miếng dưa hấu trên đĩa, vừa ăn vừa xem TV.
Sau đầu thu, thời tiết càng ngày càng nóng, Trình Lật lôi kéo Sơ Nhất đi làm tóc cùng cô ấy.
Trong lúc ngồi đợi, một nhà tạo mẫu tóc bên cạnh Sơ Nhất liên tục chào hàng, đầu tiên khen da cô đẹp, gương mặt nhỏ nhắn, sau đó nhiệt tình giới thiệu cho cô một kiểu tóc ngắn, đảm bảo hợp với cô.
Sơ Nhất nhìn ảnh mẫu, sau đó nhìn mặt mình trong gương, trong lòng có chút rung động.
Đẹp chỉ là thứ yếu, chủ yếu là vì cô chưa từng cắt tóc ngắn bao giờ, ngắn nhất cũng dài đến ngang vai, không có cô gái nào không mơ ước được cắt ngắn một lần trong đời.
Trình Lật cũng hùa theo.
"Cục cưng, mình thấy khá đẹp, cậu xem, trời nóng như vật, cắt ngắn mát mẻ biết bao nhiêu."
"Hơn nữa, mình chưa bao giờ thấy cậu để tóc ngắn, chi bằng thử ngay bây giờ."
"Đúng vậy, người đẹp, mặt cô nhỏ, tóc ngắn thực sự bắt mắt hơn tóc dài."
"Thật sao?" Sơ Nhất đã bị thuyết phục, lắp bắp hỏi hai người, cả hai đều thành khẩn gật đầu với cô.
Vẻ mặt Sơ Nhất lúc này giống như thấy chết không sờn, cô nắm chặt tay, cắn răng đồng ý.
"Được! Cắt ngắn đi!"
Sơ Nhất bị đẩy đến trước gương, nhà tạo mẫu tóc phía sau buộc một tấm vải quanh cổ cô, sau đó cầm lấy cái kéo, bắt đầu khoa chân múa tay, Sơ Nhất đột nhiên có chút sợ hãi, cô lo lắng hỏi Trình Lật.
"Nhỡ cắt hỏng thì sao?" Sơ Nhất càng nghĩ càng lo lắng, cô đột nhiên muốn bỏ cuộc giữa chừng.
"Không có gì đâu, đừng sợ." Trình Lật mở to mắt, chân thành an ủi cô.
"Hơn nữa, cho dù cắt hỏng cũng không sao, dù gì cậu cũng đã kết hôn, Kiều An Sâm muốn bỏ cậu cũng không được."
Sơ Nhất: "..."
"Được rồi." Ngẫm lại cũng thấy có lý, cô dứt khoát ra khuyết định.
"Cắt đi!"
Xoẹt một cái, mái tóc đã ngắn ngang vai, xoẹt xoẹt thêm hai cái nữa, mái tóc lại càng ngắn hơn.
Trong suốt quá trình, Sơ Nhất không dám nhìn, cô cảm thấy trán hơi ngứa, giống như sợi tóc đang đung đưa trên đó, cô nghe thấy nhà tạo mẫu tóc hỏi cô.
"Kiều tóc này sẽ đẹp hơn khi để mái, cô có muốn cắt mái không?"
"Có." Lao đã phóng ra, chỉ còn cách theo lao, Sơ Nhất đồng ý mà không cần nghĩ ngợi.
"Anh thấy đẹp là được."
Bên tai vang lên vài tiếng xoẹt xoẹt, vài sợi tóc xõa xuống che kín mắt Sơ Nhất, ngứa ngáy khó chịu, cô thổi một hơi, mặc cho người khác định đoạt.
Không biết qua bao lâu, Sơ Nhất ngồi lâu đến mức ê ẩm cả người, cuối cùng nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm.
"Xong rồi."
Lông mi khẽ run rẩy, cô cẩn thận mở mắt.
Khuôn mặt trong gương vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, giống cô nhưng không giống cô, người trong đó có khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, cằm nhọn, mái tóc đen bồng bềnh dính vào má, khiến khuôn mặt càng nhỏ nhắn hơn, tóc mái thưa phủ trên trán, mờ hồ để lộ đôi lông mày đen thanh tú.
Bên dưới là đôi mắt to đen nhánh, sống mũi cao, đôi môi đỏ căng mọng.
Lông mày, tóc mái và tóc ngắn của Sơ Nhất khiến cô trông nhỏ con hơn, không chỉ khuôn mặt, mà toàn bộ khí chất và tuổi tác của cô đều nhỏ lại.
Sơ Nhất mở to mắt nhìn người trong gương thật lâu vẫn hoàn hồn, không phân biệt được là xinh hay không xinh, vẻ mặt này giống như là ... giống như cô hồi cấp hai.
Điểm khác biệt lớn nhất là các đường nét trên khuôn mặt trưởng thành và xinh đẹp hơn hồi cấp hai.
"Cô xem, tôi đã bảo cô để tóc ngắn sẽ đẹp hơn rồi mà, ít nhất cũng phải trẻ hơn mười tuổi." Nhà tạo mẫu tóc tiếp tục khen ngợi, khóe môi Sơ Nhất giật giật, bên ngoài cười nhưng bên trong lại không cười.
"Chỉ sợ không phải trẻ hơn mười tuổi đâu, tôi cảm thấy mình như đang mười tuổi vậy..."
"Lời này của cô cô có chút tự luyến rồi, tuy tôi rất tự tin vào tay nghề của mình, nhưng trẻ hơn mười tuổi đã là cực hạn rồi."
"..."
Trình Lật sững sờ nhìn cô một cái, ánh mắt phức tạp không thể phân biệt được, Sơ Nhất tuyệt vọng quay đầu nhìn cô, một lúc sau, cô cố hết sức nhếch môi.
"Cục cưng, sau này mình không dám đi dạo cùng cậu nữa đâu."
"?"
"Sợ bị người ta hiểu lầm là mẹ của cậu."
"... Cậu nói chuyện cẩn thận lại cho mình."
"Cậu xem, kiểu tóc mới này của mình và cậu quả thật là như vậy."
Hôm nay Trình Lật đến uốn sóng nước, hơn nữa còn nhuộm tóc, sự quyễn rũ và thành thục của cô ấy được phát huy hết tác dụng.
Sơ Nhất ngồi ở bên cạnh Trình Lật, đầu để tóc mái, tóc ngắn ôm lấy mặt, dáng người nhỏ xinh, đúng lúc còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ búp bê.
Hình như đúng là có cảm giác như vậy.
Giả sử Trình Lật mười tám tuổi đã sinh ra cô.
Sơ Nhất: "..."
"Thật ra cũng rất đẹp, còn trẻ nữa, mình thấy cậu siêu đáng yêu." Trình Lật bóp má, khen ngợi cô một cách chân thành.
"Có bao nhiêu người muốn như cậu mà không được, lúc đi ra ngoài, chắc chắn người ta sẽ nghĩ cậu mới mười tám tuổi."
"Cảm giác trẻ trung như vậy rất hiếm thấy đó."
Sơ Nhất cảm thấy yên tâm hơn một chút, cô nhìn trái nhìn phải, hất nhẹ mái tóc ngắn vừa cắt, dường như ... càng nhìn càng thuận mắt.
Cũng khá xinh.
Cô có chút tự luyến nghĩ.
Sau khi ra khỏi tiệm cắt tóc, Trình Lật liên tục chụp ảnh cô, thậm chí nhân lúc cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã chạy tới ôm vai cô chụp ảnh.
"Cậu chụp gì đấy, cho mình xem với!" Sơ Nhất lập tức nhào tới kéo cánh tay Trình Lật, đang muốn xem bức ảnh, Trình Lật nhếch môi, ngón tay nhanh chóng gõ lên màn hình.
"Được rồi, mình đã đăng lên vòng bạn bè rồi." Trình Lật khẽ nâng cằm nói với Sơ Nhất, Sơ Nhất tức giận cướp lấy điện thoại.
Có ba tấm hình, một tấm là toàn bộ cơ thể Sơ Nhất, tấm còn lại ảnh cận mặt cô, tấm cuối cùng là ảnh tự sướng của hai người, Sơ Nhất ngẩn người nhìn vào điện thoại, mái tóc ngắn khiến gương mặt của cô trở nên gây thơ vô tội, còn Trình Lật thì quyễn rũ vô cùng.
Phía dưới đã có rất nhiều bạn bè bình luận.
Bạn học số 1: "??? Bên cạnh cậu là Sơ Nhất đúng không, mình không bị hoa mắt đó chứ?"
Số 2: "Người khác càng ngày càng già đi, tại sao cô ấy lại càng ngày càng trẻ ra vậy?"
Số 3: "Qủa thật không thể tin vào mắt mình ..."
Sơ Nhất trừng mắt nhìn Trình Lật, "Sao cậu dám đăng ảnh mà không có sự đồng ý của mình hả? Cậu đang xâm phạm quyền chân dung của mình đó!"
"Được rồi, bảo Kiều An Sâm nhà cậu kiện mình đi." Trình Lật lấy lại điện thoại, vẻ mặt không hề sợ hãi.
"Anh ấy là công tố viên, không phải luật sư." Sơ Nhất càng tức giận, cô lập tức phản bác.
"Ồ." Trình Lật thản nhiên đáp.
"Hơn nữa anh ấy phụ trách các vụ án hình sự, chứ không phải những vấn đề nhỏ nhặt này!" Sơ Nhất dừng lại, nhịn không được mà phản bác hộ Kiều An Sâm, cuối cùng, Trình Lật đã đọc xong tất cả bình luận, cô cất điện thoại, liếc mắt nhìn Sơ Nhất, chậm rãi nói.
"Được rồi, mình mới nói anh ta một cậu, cậu có cần phải bênh như vậy không?"
"Mình làm sao?"
"Giống như mình đang vu khống chồng cậu vậy, hận không thể khiến mình quỳ xuống ăn năn sám hối ấy."
"Đâu có ..." Bị Trình Lật nói như vậy, Sơ Nhất có chút chột dạ, cô cúi đầu, khẽ lẩm bẩm.
"Được rồi, được rồi, có kiểu tóc mới, chúng ta phải đi mua sắm quần áo mới thôi." Trình Lật ôm cô cổ đi về phía trước, Sơ Nhất khó khăn lắm mới đuổi kịp bước chân cô ấy.
"Không phải chúng ta vừa mới mua hai ngày trước sao?"
"Đồ ngốc, những bộ quần áo cũ kia không còn xứng với cái mới của chúng mình nữa rồi."
"......Được rồi."
Hai người họ càn quét trung tâm mua sắm cả buổi chiều, tay xách đầy chiến tích, sau khi ăn sushi và bánh ngọt xong mới thỏa mãn về nhà.
Tóc mới lại mua được quần áo mới, hôm nay đi mua sắm, những món đồ Sơ Nhất thử hoàn toàn khác với mọi khi, phải nói là tóc ngắn kết hợp với chân váy và áo sơ mi quả thật rất dễ thương, cho dù mặc gì đều rất trẻ trung, vừa mềm mại vừa ngọt ngào, khiến người khác không thể kháng cự.
Trình Lật và nhân viên bán hàng không ngừng thổi phồng bên tai cô, Sơ Nhất xoay tròn trước gương, cảm thấy mấy bộ này không tệ.
Giống như thay đổi một tâm trạng mới.
Về đến nhà đã là chín giờ tối, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn rất hưng phấn, Sơ Nhất vất vả ấn vân tay, tiếng bíp vang lên, cô duỗi tay mở cửa.
Phòng khách sáng rực, phòng bếp có tiếng động, Sơ Nhất bỏ túi xuống, thăm dò đi vào trong.
Kiều An Sâm cầm cốc nước đi ra, ánh mắt anh đông cứng lại khi nhìn thấy Sơ Nhất.
Không khí im lặng trong vòng ba mươi giây, cả phòng khách hoàn toàn im lặng, Sơ Nhất lo lắng đón nhận cái nhìn của anh, lúc đứng trong ranh giới của sự bất an, cuối cùng cô cũng nghe thấy Kiều An Sâm lên tiếng.
"Em... cắt tóc à?" Anh ngập ngừng hỏi, trong mắt có chút không dám tin, Sơ Nhất gật đầu.
"Ừm ..." Cô ngước mắt lên nhìn anh, vừa lo lắng vừa cẩn thận hỏi.
"Có đẹp không?"
"..." Kiều An Sâm lại im lặng, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Sơ Nhất, anh nhìn mái tóc mới của cô, sau đó lướt qua khuôn mặt tháp thỏm của cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy tội lỗi.
Anh có ảo giác bản thân dụ dỗ trẻ vị thành niên.
Giống như trâu già gặm cỏ non vậy.
"..." Anh bị dọa bởi ý nghĩ đó.
"Đang hỏi anh đó." Dường như Sơ Nhất đã đọc được điều gì đó từ vẻ mặt của anh, vẻ mặt vốn vui vẻ và mong đợi càng trở nên ảm đạm, cô không khỏi thúc giục.
Kiều An Sâm nuốt nước bọt, sau đó uống một ngụm nước.
"Ừm ... không giống em lắm."
"Vậy anh có thấy đẹp không?" Sơ Nhất kiên trì hỏi, Kiều An Sâm dừng lại một lúc lâu, nhìn cô một cách nghiêm túc, sau đó do dự nói.
"... Hình như không hợp với em lắm?"
"Chỗ nào không hợp!" Sơ Nhất tức giận suýt khóc.
Những lời của Trình Lật ngày hôm nay chợt hiện lên trong đầu cô. "Cho dù cắt hỏng cũng không sao, Kiều An Sâm không bỏ cậu được."
Chắc chắn sẽ không bỏ được, nhưng có thể anh không thích cô nữa.
Sơ Nhất càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng đau lòng, cô nhìn Kiều An Sâm, hốc mắt trở nên ẩm ướt, trong lòng vô cùng buồn bực.
Thấy cô hỏi vậy, Kiều An Sâm càng thêm bế tắc, nghĩ đi nghĩ lại câu hỏi vừa nãy Sơ Nhất, anh cẩn thận tìm nguyên nhân, cuối cùng cũng tìm được một lý do.
"Có lẽ... tóc dài đẹp hơn một chút?" Anh ngập ngừng nói, Sơ Nhất không nhịn được nữa, nước mắt ứa ra.
Thật mất mặt.
Cô nhanh chóng cúi đầu, đẩy Kiều An Sâm sang một bên rồi chạy vào phòng, ném bộ quần áo mới mua xuống sàn mà không thèm để ý, buồn bã nằm lỳ ở trên giường.
Kiều An Sâm ngây ngốc nhìn bóng dáng Sơ Nhất khuất sau cánh cửa, anh cầm cái cốc đứng im tại chỗ, hai mắt mờ mịt, không hiểu chuyện gì
Một lúc lâu sau Sơ Nhất mới bình tĩnh lại, cô đi rửa mặt, nhìn đôi mắt đỏ bừng trong gương, cô không nhịn được mà phỉ nhổ bản thân.
Không phải chỉ là cắt tóc thôi hay sao, cũng không phải không dài ra được.
Sở thích của người khác không bao giờ quan trọng bằng sở thích của mình.
Sơ Nhất bướng bỉnh nhìn chằm chằm người trong gương, hít mũi một cái.
Trong phòng khách, Kiều An Sâm đang ngồi suy nghĩ cẩn thận, cẩn thận ngẫm lại những gì vừa xảy qua, từ khi Sơ Nhất mở cửa bước vào đến khi cô tức giận chạy đi.
Cuối cùng, đại khái cũng hiểu ra điều gì đó.
Kiều An Sâm đứng dậy, đi đến cửa phòng ngủ, vươn tay, thăm dò gõ cửa.
Spoil chương sau: "Hiện giờ em hôn anh có khác gì trước kia không?"
Nghe cô hỏi như vậy, Kiều An Sâm giật mình, anh mím môi cảm nhận nó, sau đó lắc đầu, "Không."
"Vậy thì tới luôn đi." Sơ Nhất bình tĩnh nói, sau đó vươn tay cởi bỏ cúc áo ngủ.