Công Tử Bột Sủng Thê

Chương 15




 "Chim non?" Trưởng Công Chúa khó hiểu nói.
 
Khương Văn Chính dường như đã hiểu được: "Ý của Trần thái y là?"
 
"Thời điểm có một số chim non phá vỏ chui ra, đối với hoàn cảnh xa lạ sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi nên cho rằng vật sống đầu tiên mà mắt nhìn thấy là mẹ của mình. Hơn nữa Thế tử ngã ngựa bị thương, lúc ấy tất nhiên là vô cùng nguy hiểm. Cho dù Thế tử hôn mê hơn nửa năm nhưng chắc hẳn cảm giác sợ hãi kia vẫn chưa biến mất. Hạ quan cho rằng, sau khi Thế tử tỉnh lại, người nhìn thấy đầu tiên chính là phu nhân, đây chính là nguyên nhân, sau đó sợ là Thế tử biết rằng sau khi thành thân với phu nhân, hắn mới tỉnh lại. . . Cho dù đây có lẽ là trùng hợp nhưng đối với Thế tử mà nói lại là một kết quả, đó là hình thành nên sự ỷ lại vào phu nhân." Trần thái y chậm rãi nói.
 
Sau khi Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa nghe xong, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Thời khắc sinh tử, đối với người cứu mình sinh ra ỷ lại vượt quá bình thường, loại chuyện này bọn họ cũng biết đến. Nhưng lại chưa nghĩ đến, người hôn mê sau khi tỉnh lại sẽ nảy sinh loại tình cảm không tầm thường với người nhìn thấy đầu tiên.
 
Trưởng Công Chúa lau nước mắt, có chút hối hận nói: "Sớm biết lúc ấy ta ở cùng Kỳ nhi thì tốt biết bao nhiêu."
 
Khương Văn Chính chỉ có thể choàng vai bà, an ủi. Nhưng trong lòng lặng lẽ nói thầm, đêm tân hôn động phòng, người làm nương như nàng ở chỗ đó để làm gì hả!?
 
Trần thái y ở bên cạnh quay đầu, vội ho một tiếng.
 
Khương Văn Chính ngượng ngùng cười một tiếng, buông Trưởng Công Chúa ra. Mà Trưởng Công Chúa thì tức giận lườm Trần thái y một cái.
 
Trần thái y cười khan nói: "Đã đến giờ, hạ quan phải đi thu châm." Nói xong, nhanh chóng quay người đi vào trong.

 
Ông - một người già không vợ, ở lại chỗ này thì sợ là con mắt sẽ hỏng mất.
 
Nghiêm Tiêu Nghi ngồi ở bên giường không phải không muốn đi nghe đám người Trần thái y ở ngoài phòng nói gì, nhưng Khương Kỳ từ khi bắt đầu thi châm, liền một mực nắm lấy tay của nàng không thả, Nghiêm Tiêu Nghi cũng đành phải từ bỏ.
 
Bây giờ thấy Trần thái y trở về, Nghiêm Tiêu Nghi đang muốn hỏi, chỉ thấy Trần thái y cười nói rằng: "Yên tâm, thân thể của Thế tử cũng không đáng ngại. Chỉ là nếu muốn cơ bắp khôi phục như người bình thường vậy thì sau này việc rèn luyện cùng xoa bóp không thể gián đoạn."
 
Nghiêm Tiêu Nghi vội vàng gật đầu.
 
"Lát nữa đợi lão phu thu châm xong, còn phải xin phu nhân ở một bên nhìn kỹ. Thủ pháp ta sử dụng để xoa bóp, phu nhân cần phải nhớ kỹ." Trần thái y nói.
 
Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu, để Cát Nhi ở bên cạnh cầm bút ghi chép huyệt vị, còn nàng thì ở một bên quan sát thủ pháp của Trần thái y. Trần thái y thấy dáng vẻ nghiêm túc của Nghiêm Tiêu Nghi, hài lòng gật đầu.
 
Trần thái y ấn một vị trí thì nói cho Nghiêm Tiêu Nghi đó là huyệt vị gì. Ấn như thế nào? Thủ pháp và trình tự ra sao? Cát Nhi chăm chú ghi chép Trần thái y nói, một chữ không sót. Mà Nghiêm Tiêu Nghi thì giả bộ như trước mặt cũng có một người nằm, học thủ pháp của Trần thái y, mô phỏng động tác.
 
Đối với một người không được rèn luyện cơ bắp một thời gian dài mà tiến hành xoa bóp, chịu đựng đau đớn là điều dễ hiểu. Đợi Trần thái y ấn xong một cánh tay, Khương Kỳ sớm đã mồ hôi đầy đầu.
 
Nghiêm Tiêu Nghi cầm khăn, lau mồ hôi cho Khương Kỳ: "Thế tử đau sao?"
 
Sau khi tỉnh lại Khương Kỳ ở trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi căn bản không để ý đến mặt mũi, dù sao hắn thấy Nghiêm Tiêu Nghi khi nhìn thấy hắn bài tiết không kiềm chế cũng không chút ghét bỏ giúp hắn thu dọn, bộ dạng mất mặt gì của hắn mà không bị Nghiêm Tiêu Nghi nhìn qua?
 
"Nghi nhi, thật đau. Những nơi Trần thái y ấn qua đều đau." Khương Kỳ dùng cánh tay không bị ấn kia, nắm lấy Nghiêm Tiêu Nghi, một giọt nước mắt từ khóe mắt Khương Kỳ trượt xuống, chui vào bên trong tóc.
 
Nghiêm Tiêu Nghi nghe Khương Kỳ kêu đau, liền vội vàng nói với Trần thái y: "Thái y, có thể nhẹ một chút hay không?"
 
Nhìn Khương Kỳ đau chảy nước mắt, Nghiêm Tiêu Nghi rất lo lắng. Chỉ là nàng không phát hiện Khương Kỳ lặng lẽ nháy mắt với Trần thái y.
 
Đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, bên kia thì Trưởng Công Chúa khóc, Quốc Công gia an ủi, bên này Thế tử giả khóc, cầu phu nhân an ủi. Để cho cả nhà các ngươi chuyên môn sỉ nhục ông -  một người già không vợ. Trần thái y hừ lạnh một tiếng, râu dê hoa râm hơi run rẩy một chút, động tác trên tay trong nháy mắt tăng thêm mấy phần.
 
"A a ~~~!" Một tiếng kêu sợ hãi, Khương Kỳ suýt nữa từ trên giường nhảy dựng lên.
 
Hắn vừa kêu, làm cho Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa ở ngoài phòng cũng chạy tới.
 
Trên mặt Trần thái y không có chút thần sắc chột dạ, chỉ nghe ông nói với Nghiêm Tiêu Nghi: "Lúc xoa bóp chỗ này lực đạo nhất định không thể nhẹ, nếu không đó chính là uổng phí công phu. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lão phu để phu nhân nhìn, nếu hạ nhân bên người tới làm, sợ là không dám quá lực. Cho nên vì thân thể thế tử có thể sớm ngày khôi phục, phu nhân nhất định không thể mềm lòng."

 
Trưởng Công Chúa ở bên cạnh sau khi nghe xong, nói với Trần thái y: "Lực đạo của nữ tử có lẽ không đủ, nếu không vẫn cứ để quốc công gia làm đi!"
 
Khương Kỳ nghe vậy kìm nén sức lực muốn đấm Trần thái y, lập tức trợn nhìn. Để cha hắn làm? Vậy hắn coi như mất đi nửa cái mạng.
 
"Quốc Công gia bình thường công vụ bận rộn, hạ quan lo lắng làm chậm trễ việc bình phục của Thế tử. Huống chi chỉ cần thủ pháp đúng, cho dù là nữ tử cũng có thể làm được hiệu quả cũng giống nhau, điện hạ chớ có lo lắng." Tuy nói cố ý muốn khó xử Khương Kỳ một chút nhưng Trần thái y cũng sẽ không đem bệnh tình bệnh nhân ra đùa giỡn. Uống thuốc, châm cứu, rèn luyện, xoa bóp đều có giờ giấc, Quốc Công gia quả thật không thích hợp.
 
Trưởng Công Chúa nhìn Nghiêm Tiêu Nghi, tuy nói vóc người cao chút, nhưng lại không so được với người tập võ như bà.
 
Thấy Trưởng Công Chúa đang muốn tự tiến cử, Khương Kỳ vội nói: "Nương, cha ngày bình thường công vụ bề bộn, ngài lại trông coi trong phủ trên dưới, những chuyện này vẫn giao cho Nghi nhi làm đi!"
 
Khương Văn Chính cũng khuyên nhủ: "Thủ pháp xoa bóp này trong thời gian ngắn cũng không học được, nàng và ta vẫn là chớ có ở chỗ này làm loạn thêm."
 
Nói xong liền khuyên Trưởng Công Chúa rời đi, trước khi đi lưu cho Khương Kỳ một cái ánh mắt tự giải quyết cho tốt.
 
Khương Kỳ chột dạ đảo mắt, muốn nũng nịu với Nghiêm Tiêu Nghi. Lại nghe Nghiêm Tiêu Nghi nghiêm mặt nói: "Thế tử, lời Trần thái y nói người cũng đã nghe rồi, hai ngày này thiếp sẽ cùng Trần thái y học thủ pháp xoa bóp này thật tốt. Nếu Thế tử đau, cũng xin chịu đựng một chút."
 
Tốt! Xem ra việc giả vờ đáng thương này không thể đùa được, ngày sau cho dù đau vẫn phải nhịn, bằng không sợ là Nghi nhi sẽ khổ sở.
 
Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa trở về phòng ngủ, cho hạ nhân lui xuống, Khương Văn Chính hỏi: "Phu thê Kỳ nhi bọn họ hai người thân mật chút, chẳng lẽ không tốt sao? Nàng làm mẫu thân sao phải ở đó làm rối?"
 
Trưởng Công Chúa có chút ủy khuất: "Nuôi nhi tử vài chục năm, không ngờ lại để ý một nữ nhân mới vừa vào cửa còn không có mấy ngày như vậy, tâm tình ta có thể tốt sao?"
 
"Chẳng lẽ nàng muốn nhìn thấy Kỳ Nhi ghét bỏ Nghiêm thị hay sao?" Khương Văn Chính hỏi lại. Tính tình Trưởng Công Chúa như thế nào, ông làm trượng phu tất nhiên rõ ràng. Tính ra, tính tình Kỳ nhi ít nhiều cũng giống mẫu thân hắn.
 
Trưởng Công Chúa có chút không được tự nhiên nói: "Ta chỉ là trong lòng không thoải mái thôi! Ngươi làm gì cố ý xuyên tạc? Hơn nữa so với Nghiêm Tiêu Nguyệt liễu rũ trong gió kia, bản công chúa ngược lại là thích Nghiêm Tiêu Nghi hơn."
 
"Vậy được rồi." Khương Văn Chính ngồi ở trước mặt Trưởng Công Chúa, an ủi: "Chỉ cần bọn họ chung sống hòa thuận vui vẻ với nhau, hai người chúng ta không cần thò một chân vào, khiến tất cả mọi người không thoải mái!"
 
Khương Văn Chính dụ dỗ từng bước, Trưởng Công Chúa tức giận trừng mắt liếc ông một cái, nói ra: "Quốc Công gia nói lời này, giống như bản Công Chúa chính là những bà mẹ chồng náo loạn không để ý tới tam phân* à."
 
*Có thể hiểu là náo loạn ầm ĩ không nói lý lẽ.
 
Tuy nói Khương Văn Chính một thân một mình, Trưởng Công Chúa không có mẹ chồng chỉ bảo, nhưng trước kia mẫu thân của phò mã trước kia lại không phải người dễ chung sống. Dính ánh sáng hoàng gia, lại còn bất mãn bởi vì thân phận Trưởng Công Chúa quý giá mà trở ngại con trai mình nạp thiếp. Không có việc gì là nghĩ cách tìm Trưởng Công Chúa gây phiền phức, vì để bản thân kiếm chút mặt mũi.

 
Bà thân là Trưởng Công Chúa cũng có thể bị bà mẫu làm khó dễ, vậy cuộc sống của những nữ tử khác sợ là càng khổ hơn. Cho nên, bà cũng không phải cố ý muốn làm khó Nghiêm Tiêu Nghi.
 
"Vâng! Điện hạ rộng lượng, đối đãi khoan dung với người, là nữ tử mẫu mực đương thời. Khương Văn Chính có thể may mắn cưới được điện hạ làm thê, quả thật có phúc ba đời." Khương Văn Chính ôm Trưởng Công Chúa, cười nói.
 
Trưởng Công Chúa vỗ một cái lên lồng ngực của ông, đắc ý bên trong mang theo hờn dỗi: "Coi như chàng biết nói chuyện."
 
Về sau mấy ngày, Nghiêm Tiêu Nghi nghiêm túc theo Trần thái y học xoa bóp. Vào lần cuối cùng Trần thái châm cứu xong, quan sát Nghiêm Tiêu Nghi bắt đầu xoa bóp cho Khương Kỳ từ đầu đến cuối, ông hài lòng gật đầu một cái.
 
"Sau này, Thế tử không cần châm cứu, thuốc cũng có thể ngừng, chỉ là xoa bóp còn cần một khoảng thời gian nữa." Trần thái y vuốt vuốt sợi râu hoa râm, chậm rãi nói ra: "Thủ pháp của phu nhân đã thuần thục, lực đạo cũng có chừng mực, lão phu cũng có thể yên tâm."
 
"Đa tạ Trần thái y." Nghiêm Tiêu Nghi cúi người nói cám ơn.
 
Khương Kỳ nhớ kỹ Trần thái y hại hắn xấu mặt, nhắm mắt giả vờ ngủ say.
 
Nghiêm Tiêu Nghi đành phải là hướng Trần thái y tạ lỗi, Trần thái y nhíu mày, nhưng cũng không thèm để ý. Ông thấy, tính tình Khương Kỳ bây giờ đã tốt hơn nhiều.
 
Khương Kỳ trải qua mấy ngày trị liệu và rèn luyện này, dưới sự nâng đỡ của người khác cũng là có thể đi được không ít. Nhưng Trần thái y từng dặn dò, không thể một lần là xong. Cho nên, bình thường Khương Kỳ ở trong viện vừa đi vừa về hai vòng. Tuy nói thân thể dần dần khôi phục, Khương Kỳ hẳn nên vui mừng, nhưng trong quá trình đó hắn vẫn cảm thấy khổ sở. Mà nguyên nhân khổ sở, chính là bởi vì Nghiêm Tiêu Nghi.
 
Xoa bóp cho một nam nhân trưởng thành vốn là một việc vất vả, Nghiêm Tiêu Nghi mong Khương Kỳ có thể nhanh chóng khôi phục, mỗi ngày xoa bóp không dám lười biếng chút nào. Mỗi ngày sau một hai canh giờ, Nghiêm Tiêu Nghi ấn đến mồ hôi nhễ nhại.
 
Vừa bắt đầu Khương Kỳ nhìn thấy mà đau lòng, cho dù là trên người rất đau, cũng cắn răng không dám lên tiếng, sợ Nghiêm Tiêu Nghi khó chịu. Nhưng mà chờ thân thể hắn dần dần bình phục, thân thể càng thêm nhạy cảm, Khương Kỳ cảm thấy mình có chút không thích hợp.
 
Nghe Nghiêm Tiêu Nghi thở dốc, hắn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, ngón tay mảnh khảnh kia ở trên người hắn thực hiện động tác có quy luật, càng làm cho cả người hắn nổi da gà, mà nơi nào đó cũng hơi có xu thế ngẩng đầu.
 
Giống như lúc này, Khương Kỳ nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nghi đang ấn lấy bắp đùi hắn, nhìn bên cạnh gò má nàng  có một giọt mồ hôi lướt qua thái dương, dọc theo cần cổ mảnh khảnh trắng nõn của Nghiêm Tiêu Nghi chui vào trong cổ áo, yết hầu Khương Kỳ không tự giác nuốt một cái phát ra âm thanh không coi là nhỏ.