Thẩm Tu Chỉ quan sát một chút đã biết được toàn cục, lập tức biết được quyết định của nàng, khé há miệng nói không tiếng động: “Chặt đuôi rắn.
”
Tự Ngọc lập tức hiểu rõ cái hắn đang nói chính là tử huyệt của xà yêu, mà xà yêu kia đã là tiến lên biến trở về đầu rắn mở cái mồm to như chậu máu ra, ngay sau đó muốn nuốt Thẩm Tu Chỉ một ngụm vào trong bụng.
Trong chớp nhoáng, Tự Ngọc vội vàng thả người nhảy tới, bẻ nhánh cây to bằng cỡ cánh tay đằng trước, đầu bẻ gãy lộ ra góc cạnh bén nhọn.
Nàng cầm nhánh cây từ trên cao bay xuống, dùng hết sức lực cả người đâm đầu nhọn của nhánh cây vào mũi đuôi của xà yêu.
Động tác này chẳng qua chỉ trong nháy mắt, xà yêu bỗng nhiên bị sắc nhọn như vậy đâm bèn kêu thảm thiết, thanh âm cực kỳ chói tai bén nhọn, phảng phất như có thể đâm xuyên qua màng nhĩ.
Đuôi rắn đột ngột vung lên, vung mạnh lung tung, tốc độ của đuôi to cực nhanh, sức lực còn lớn, Tự Ngọc tránh mấy lần còn không kịp nên bị nàng ta hất trúng, bị ném lên trên đất như quăng một cục đá.
Tự Ngọc lăn lông lóc trên mặt đất mấy vòng, còn không kịp cảm giác thấy đau đớn, cái đuôi của xà yêu nháy mắt đã cuốn nàng lên giơ lên cao cao, đối mặt chính diện với cái đầu rắn dữ tợn của nàng ta: “Sư tử nhỏ ở nông thôn cũng dám động thổ trên đầu thái tuế, hôm nay phải dạy cho ngươi biết cái gì gọi là nam sắc hại người!”
Trong mắt xà yêu lộ tia hung ác, cái đuôi dính máu chợt dùng một chút lực, áp lực cực lớn nghiền ngũ tạng lục phủ của Tự Ngọc đau rúm lại, xương cốt vang răng rắc phảng phất như sắp vỡ vụn đến nơi, nàng đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo nức nở ra tiếng.
Thẩm Tu Chỉ lập tức nắm nhánh cây rơi ở bên cạnh rạch lên miệng vết thương trên cánh tay của mình, đứng dậy nhảy lên đâm từ trên xuống dưới, nhánh cây dính vết máu bỗng nhiên đâm vào đỉnh đầu xà yêu, phát ra một tia sáng trắng nóng cháy.
Xà yêu kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết vang vọng khắp chân trời, đuôi rắn chợt mất hết sức lực, ném Tự Ngọc ở nơi cực nơi.
Quanh người Thẩm Tu Chỉ ẩn ẩn hiện ra một vầng lệ khí, không còn trích tiên thanh lãnh như trước đó, mặt mày mang theo sát ý lạnh thấu xương, nắm lấy nhánh cây trong tay dùng sức nghiền một cái, hoàn toàn đập vụn đỉnh đầu xà yêu.
Đỉnh đầu xà yêu giống như bị máu thiêu cháy ăn mòn, lập tức mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất, hóa thành nguyên hình, đuôi rắn co rụt giãy giụa yếu ớt.
Thẩm Tu Chỉ nương theo xà yêu vừa rơi xuống đất đã ngã trên mặt đất tinh lực cạn kiệt, suy yếu đến mức ngay cả tay cũng không thể nhấc lên.
Xà yêu yêu linh đều nát, cuối cùng không còn xoay chuyển trời đất, mắt rắn nhìn về phía Thẩm Tu Chỉ tràn đầy vẻ không thể tin tưởng hoảng sợ: “Ngươi… Rốt cuộc ngươi là người phương nào!”
Phàm nhân không thể giết yêu, máu cũng không có khả năng giết yêu, chỉ có thần tiên trên Cửu Trọng Thiên mới có thể tru sát tất cả sinh linh của lục đạo luân hồi!
Người này hiển nhiên không phải phàm nhân!
Thẩm Tu Chỉ nắm nhánh cây dính máu trong tay, con ngươi màu hổ phách đậm màu, như thể có vài phần nghi hoặc, lại không mở miệng nói chuyện.
Xà yêu tu hành trăm năm lại không ngờ sẽ bị hủy diệt trong một sớm này, yêu linh cạn kiệt, lúc nguyên linh tiêu tan gào rống lên một tiếng tê tâm liệt phế, khiến cho xung quanh động đất núi rung.
Một lát sau, mắt rắn khổng lồ dần dần mất thần, trở nên tĩnh lặng, thân rắn cũng chậm rãi cứng đờ, mất đi sức sống.
Thẩm Tu Chỉ cũng không chịu nổi nữa hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại lần nữa trời đã sáng, ánh nắng xuyên thấu qua lá cây nhè nhẹ tiến vào từng tia, khe khẽ đong đưa.
Thẩm Tu Chỉ bị ánh sáng phía trên làm bừng tỉnh, hắn khẽ mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân không một chỗ là không đau.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, con rắng thô ngươi người trường thành vẫn còn đó, cảnh tượng giống như ác mộng hôm qua là chân thật tồn tại, nơi này hiển nhiên chính là Khô Nhai Cốc nổi danh hung hiểm.
Tự Ngọc cuộc mình ngã ở nơi cực xa, vẫn không nhúc nhích, sống chết không rõ.
Thẩm Tu Chỉ chống nhánh cây đứng lên chậm rãi đi đến, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, đã ẩn ẩn lộ ra vài phần tử khí.
Hắn yên tĩnh nhìn rất lâu, cuối cùng cũng cúi xuống nâng người nàng dậy, cố hết sức cõng lên trên người.
Nhưng dẫu sao trên người cũng đang bị thương nặng, mới vác lên lưng đã ăn không tiêu lực loạng choạng đi lên trước suýt nữa đã ngã quỵ, hắn vội vàng lấy tay chống đất, gắng gượng chống đỡ hai người.
Chưa qua bao lâu, trên trán hắn đã nổi lên một mảnh mồ hôi tinh mịn, cái tay đang chống đỡ đã ẩn ẩn bắt đầu phát run.
Tình huống này cho dù một mình hắn đi cũng chưa chắc có thể rời khỏi Khô Nhai Cốc này, huống chi còn muốn mang theo Tự Ngọc đang hôn mê bất tỉnh, chỗ này đã có xà yêu thì nhất định sẽ còn có yêu quái khác, ban ngày không sao, tới ban đêm e rằng sẽ càng thêm hung hiểm, rất có khả năng hai người đều chết ở Khô Nhai Cốc.
Hắn biết rõ lợi và hại trong đó, nhưng bình tĩnh một hồi vẫn cắn răng cõng Tự Ngọc đi về phía trước, ba bước dừng lại một lần, tốc độ cực chậm những vẫn cố chấp không chịu ném người xuống.
Tự Ngọc từ từ mở mắt trên một đường đong đưa lúc lắc, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, người cõng nàng đã đột nhiên nghiêng về phía trước như thể sắp vứt nàng đi.
Tự Ngọc sợ tới mức nhắm mắt kinh hô một tiếng, thanh âm lại cực kỳ mỏng manh gần như không thể nghe thấy, người nọ lại không rên một tiếng chống đỡ lại, vẫn tiếp tục cõng nàng đi về phía trước như cũ, chỉ có điều hơi thở cực kỳ hỗn loạn, cả người mướt mát mồ hôi.
Tự Ngọc chỉ cảm thấy xiêm y mĩnh cũng bị mồ hôi trên người hắn thấm ướt rồi, cơ thể hắn rất nóng, nhiệt độ cơ thể truyền đến khiến nàng hơi có chút không khoẻ.
Nàng muốn nhúc nhích, lại phát hiện ngay cả sức lực để nhấc đầu lên cũng không có, chỉ phải mềm oặt mà nằm rạp lên trên người Thẩm Tu Chỉ: “Thẩm đạo trưởng, mỹ nhân xà đâu, nàng nàng ta có ăn ngươi không?”
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy làm như không nghe thấy, đi đường hết sức chuyên chú.
Tự Ngọc thấy hắn không nói, nhất thời giương mắt nhìn khắp nơi, thấy Thẩm Tu Chỉ càng đi càng hẻo lánh, nàng lẩm bẩm nói: “Đạo trưởng, ngươi muốn bắt ta đi đâu thế?”
Thẩm Tu Chỉ vẫn hờ hững như cũ, phảng phất như người hắn đang cõng trên lưng không phải người, mà là một cái tay nải vô dụng.
Tự Ngọc bị thương rất nặng, mới hơi hơi tỉnh dậy chớp mắt đã hôn mê bất tỉnh lần nữa, xác thật là một món đồ trang trí khổng lồ không được tích sự gì.
Tác giả có lời muốn nói: Tự Ngọc: “Đạo trưởng, ngươi muốn cõng ta đi đâu thế?”