Công Tử Xin Huynh Chớ Tìm Đường Chết

Chương 4



Quỷ hồn vây quanh ở bên cạnh đảo mắt đã bỏ chạy không còn tăm hơi.

Như Hoa cùng yêu quái xung quanh đều run bần bật, chỉ cảm thấy tia sét đánh đến này không khác gì so với khi người kia tự vẫn.

Tia sét đánh xuống mấy lần rồi không còn động tĩnh, xung quanh lại khôi phục lại yên tĩnh.

Quanh thân Tự Ngọc đau giống như muốn vỡ ra, nhất thời nhịn không được bắt đầu kêu gào, thế nhưng lại không hề không phát ra tiếng động giống như trước kia.

Như Hoa thấy thế thì kinh hãi: “Ngươi ngươi… Ngươi bị chém thành người rồi…?”

Tự Ngọc nghe vậy duỗi móng vuốt ra nhìn, quả nhiên đã biến thành tay của phàm nhân, trông trắng ngần thon dài.

Nàng hơi hơi co rút năm ngón tay lại, đầu ngón tay linh hoạt nhúc nhích, không nặng nề vụng về giống như móng vuốt đã của quá khứ.

Nàng lập tức bỏ qua đau đớn trên người cúi đầu nhìn chính mình, trên người mặc y phục xám xịt có chút cũ xưa, cũ đến mức phảng phất như đã hứng gió táp mưa sa rất lâu.

Như Hoa đánh giá nàng sau một lúc lâu, không khỏi lẩm bẩm tán thưởng: “Dáng người thật là cao ngạo, nhìn cũng không giống chỉ sư tử đá cho lắm…”

Trên mặt Tự Ngọc lộ vẻ vui mừng, còn không kịp mở miệng hỏi thì quỷ quái xung quanh đã là khe khẽ nói nhỏ.

“Vẻ ngoài này sao trông thế nào cũng có chút diễm tục ấy nhỉ?”

“Nói vậy quả thật trông có chút cảm giác son chi tục phấn…”

“Vẻ ngoài hồ ly hoang dã này cộng với xiêm y trên người quả thật trông giống như hồ ly tinh lứa cô dì, dựa vào tuổi tác hiện nay của nàng, nếu hóa thành người cũng không nên già như vậy chứ nhỉ?”

Tự Ngọc nghe vậy trong lòng lộp bộp đôi chút, nàng lập tức từ trên bệ đá nhảy xuống, tứ chi vừa chấm đất đã chạy đến vũng nước cách chỗ này gần nhất, mượn ánh trăng thò đầu ra nhìn, quả nhiên đã trông thấy một khuôn mặt diễm tục phản chiếu trên mặt nước.

Thật ra cũng không phải khó coi, chỉ có điều trông quá mức yêu diễm, hơn nữa dáng người quá mức lồi lõm quyến rũ, chính là kiểu quyến rũ đầy tục khí, liếc mắt thoáng qua đã thấy không phải dạng tốt đẹp gì…

Tự Ngọc thất vọng tới rồi cực điểm, thậm chí có chút muốn khóc, tốt xấu gì nàng cũng là một sư tử nhỏ tuổi, sao lại cố tình biến ảo thành kiểu già cỗi thành thục đến như vậy chứ, hơn nữa còn không giống loại gì tốt nữa…

“Tấm da kiểu này chính là vai nữ phụ ác độc mồ xanh cỏ trong kịch, đã định sẵn với vận mệnh bia đỡ đạn đấy.



“Còn không phải là sao, hiện nay thế đạo này đều thịnh hành vẻ ngoài thanh lệ thoát tục, một vẻ ngoài yêu diễm rẻ tiền như vậy quả thật không được người khác yêu thích.



Chúng yêu quái vô cùng chấp nhất đối với vẻ ngoài, lần này càng như tìm được tiếng nói chung mở máy hát, mấy trăm năm qua chúng lần đầu thảo luận sôi nổi như vậy, đối với sở thích về vẻ ngoài thì vô cùng cố chấp với cách nhìn của mình, chỉ có một điểm duy nhất giống nhau, đó chính là chúng nó đều không thích vẻ ngoài diễm tục kiểu này của Tự Ngọc…

Tự Ngọc tan nát cõi lòng thành mấy mảnh, trên vẻ ngoài yêu diễm hiện lên nỗi buồn bã mất mát, nếu đổi lại là một tấm da tiểu bạch hoa đương nhiên sẽ khiến người ta thương tiếc đau lòng, nhưng với bộ dáng hiện nay thì nhìn thế nào cũng giống như phụ nhân bất lương muốn quyến rũ người khác.

Như Hoa nghe thấy những lời lảm nhảm này thì thì trong lòng cực kỳ không dễ chịu, vừa rồi nàng ấy còn khen quá đỗi xinh đẹp đấy, từng câu từng chữ này không phải đang vả mặt nàng ấy sao? Cái đám cây nát cỏ dại suốt ngày xanh mượt một mảnh trông xấu đến bực mình này thì có thẩm mỹ ghẻ gì được cơ chứ?!

“Tấm da này có chỗ này không đẹp, biết cái kiểu những công tử ca đi thanh lâu thích nhất là gì không, chính là loại phong thái thành thục của mấy lão nương này đấy, hiểu cái gì không mà cứ ở đấy lải nhải dài dòng!”

Tự Ngọc nghe vậy thì trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi, lão nương thành thục… Là nàng ư?

Sắc mặt nàng trắng bệch, thả mông ngột phịch xuống dưới đất gào khóc lớn, hơn nửa kiếp sư tử của nàng chưa từng đau lòng như vậy, đây là lần đầu đầu nàng đau khổ đến muốn chết đi cho rồi!

Tiếng cười như chuông bạc của Như Hoa truyền đến: “Không sao cả, tấm da dáng người này e là không mấy nam nhân chịu nổi, vòng đến quá chân, chỉ cần ngươi đừng chủ động lấy lòng hay tranh sủng chiếm đoạt sự nổi bật với nhân vật nữ khác, khúm núm nhân nhượng là một “Sủng vật” thì cam đoan ngươi có thể sống đến một ngày tên khốn đó thăng thiên!” Giọng nói vui sướng khi người khác gặp họa lên lên xuống xuống, nghe chẳng khác gì hát tuồng cả.

Tự Ngọc nghe vậy nhanh tay nhân chân bò lại trên bệ đá ngồi xổm nức nở, tiếng khóc thống khổ xuyên qua miếu quanh quẩn hết đợt này đến đợt khác trong đêm tối cực kỳ kinh khủng.

Như Hoa nghi hoặc: “Ngươi cũng đã tu thành hình người rồi mà còn ngồi xổm trang trí ở đây làm chi? Nếu ta là ngươi thì đã sớm đến thế gian tiêu dao, đi làm tú bà còn tốt hơn ngây ngốc ở chỗ này nhiều…”

“Không… Ta không đi, ta là một con sư tử kiêu ngạo, ta không thể làm sủng vật hu hu hu…”

Yêu quái xung quanh thấy thế càng thêm khinh thường, con sư tử đá này nói cũng thật dễ nghe, gì mà kiêu ngạo, rõ ràng là lá gan nhỏ tẹo teo, hóa thành hình người cũng không dám rời đi, vậy nàng hóa thành hình người còn có gì ý nghĩa gì nữa chứ?!

Quả thực là đã hói còn giành lược gỗ, dư thừa!

“Từ lâu ta đã kêu ngươi đừng có suốt ngày ngủ gật phát ngốc, lo nhìn những tấm da xinh đẹp để nâng cao thẩm mỹ, đây gọi là tâm sinh tướng, bây giờ biến thành bộ dạng này cũng không còn cách nào mà…”

Tự Ngọc nghe có cơ hội xoay chuyển bèn lập tức nhảy xuống bệ đá, tứ chi vừa chạm đất đã chạy đến trước mặt Như Hoa, đối mặt với con mắt đá của nàng ấy: “Có biện pháp gì để thay đổi không?”

Có thể có cách gì chứ, trừ khi tu vi của ngươi tiến bộ vượt bậc, mỗi ngày lấy pháp thuật đổi tấm da khác, nếu không chính là người si nói mớ…” Như Hoa nói đoạn bỗng cười đê tiện ra tiếng, giống như nàng ấy đang cực kỳ sung sướng: “Lão yêu quái trong núi sâu này thích nhất là thu gom túi da như ngươi, ngươi ấy à… Có lẽ cũng chỉ mang phận hồng nhan bạc mệnh thôi, ha ha ha ~”

Móng vuốt của Tự Ngọc leo lên Như Hoa cổ, ngón tay cog lên moi ra một chút đá vụn, biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc: “Như Hoa, nếu ta đã định sẵn sẽ chết yểu thì sao có thể bỏ lại ngươi bơ vơ không nơi nương tựa được, chi bằng bây giờ chúng ta cùng đi, trên đường đến suối vàng cũng có người bầu bạn!”

Tiếng cười của Như Hoa lập tức im bặt, giọng nói gấp gáp ngăn cản: “Đừng… Đừng moi, đau đau đau, Thạch Tự Ngọc, ngươi bình tĩnh chút đi!”

Tự Ngọc nghe vậy thì cả khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, cảm xúc kích động: “Sư tử ta trước giờ chưa từng làm việc có lỗi với yêu quái, sao lại nhất thiết gặp phải chuyện xui xẻo này chứ, có được một tấm da nữ phụ độc ác thì chẳng phải sau này người gặp người giết sao! Như Hoa, tim ta đau quá mà!!!”

“A a a!” Như Hoa đau đến mức thét chói tai gào rống, nếu linh thức có thể ra tiếng thì ngôi miếu nát này đã bị rúng động rồi: “Thứ chó này ngươi dừng tay, ta có cách, có cách, ngươi có nghe thấy không hả!”

Tự Ngọc lập tức buông lỏng sức lực trên tay, trong mắt tràn đầy khát khao trông mong nhìn nàng ấy, biểu cảm cực kỳ chờ đợi, hoàn toàn không còn dáng vẻ phát rồ táng tận lương tâm vừa rồi.

Trong lòng Như Hoa thầm mắng không thôi, nàng ấy hận không thể vặn gãy cổ của thứ khốn kiếp này, sau một lúc lâu mới lấy lại sức: “Chúng ta đều sống dựa vào nhang khói thờ cúng, ngươi xuống núi đi tìm chùa miếu hoặc đạo quan nhang khói tràn đầy ăn mấy năm nhang khói ở chỗ ấy, dựa vào ngộ tính số phận của ngươi, tu vi tất nhiên sẽ tăng trưởng cực nhanh, nói không chừng một hai năm sau ngươi đã có thể thay đổi một tấm da khác sống qua ngày đấy.



Những lời sau đó Như Hoa hoàn toàn trợn tròn mắt nói dối, Tự Ngọc này chỉ là cá mặn trang trí, mỗi ngày tỉnh dậy sẽ ăn nhang khói, ăn nhang khói rồi lại tiếp tục ngủ, ngộ tính cơ bản có thể nói là số không, số phận càng suy bại đến số âm, nếu không phải bị sét đánh thì có thể vĩnh viễn chỉ là một thứ đồ trang trí.

Mà biến ảo da mặt yêu cầu tu vi cao cường, hồ ly tinh tu luyện trăm triệu năm cũng chỉ có thể dựa vào hút tinh khí của nam nhân để duy trì mỹ mạo, dựa vào tạo hóa chút ít kia của Tự Ngọc hoàn toàn không có thể biến ra một tấm da nào.

Tự Ngọc thu hồi tay, giọng điệu âm u: “Như Hoa, nếu ngươi gạt ta, ta có chết cũng sẽ trở về dẫn ngươi đi cùng, mười tám năm sau chúng ta vẫn là một đôi hoa tỷ muội.

” Nói xong, tứ chi nàng đã chạm đất, nhanh chóng chạy như bay như thú rời khỏi chỗ này.

Để lại Như Hoa nổi trận lôi đình, “Cút, một đôi cái thứ ngu ngốc nhà ngươi, cái thứ không có mắt nhìn, lão nương tuyệt đối không cần con cái!”

Tác giả có lời muốn nói: Tự Ngọc: “Ta xin đổi một tấm da đáng yêu, cái kiểu mà có thể làm kẻ xấu thả lỏng tính cảnh giác ấy.



Đan Thanh Thủ: “Sợ là không được, Cô Tung bên kia đã chờ đến mức không kiên nhẫn rồi, ngươi tạm chấp nhận trước chút.



Tự Ngọc: “Tạm chấp nhận bằng mạng à? 〒_〒”