Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 37



Hôm nay ánh nắng tươi sáng, ông Thổ mở tất cả cửa sổ cửa phòng ra thông gió, Trần Đại Hà từ cửa sổ mở rộng nhìn vào trong văn phòng một cái, vừa vặn nhìn thấy một bản thư pháp treo trên tường……

“Tam giới hòa bình?” Trần Đại Hà không nhịn được mà nở nụ cười, quay đầu nhìn Lý Tiểu Tiểu nói: “Công ty các cháu còn rất hài hước.”

Lý Tiểu Tiểu lau mồ hôi trên đầu: “Dù sao thì công ty bọn con vẫn luôn tận sức xây dựng bầu không khí làm việc thoải mái.”

“Có điều chữ này viết thật tốt, rất có phong phạm của Vương Hi Chi!” Trần Đại Hà đi về trước hai bước, đứng ở cửa sổ mà nghiêm túc quan sát một hồi: “Nếu không phải bộ chữ này không có lạc khoản, hơn nữa tôi biết Vương Hi Chi sẽ không viết nội dung thế này, tôi chắc chắn sẽ xem thành bút tích thực của Vương Hi Chi. Tạo nghệ thư pháp của người viết bộ chữ này thâm hậu đấy.”

“Phải không?” Lý Tiểu Tiểu ha ha, ánh mắt mơ hồ không dám nhìn thẳng Trần Đại Hà: “Chữ này có tốt không con cũng không hiểu, chỉ mua từ hàng vỉa hè.”

Trần Đại Hà nghe thế thì cảm thán một câu: “Cao nhân ở nhân gian mà!”

Lý Tiểu Tiểu chột dạ cười cười, từ sau khi biết công ty mình có thần tiên, có yêu quái thì cô đã cảm thấy trên thế giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Dù cho hiện tại có nói với cô ngày mai Vương Hi Chi đến công ty đi làm, cô cũng có thể chịu được.

Trái tim nhỏ của cô đã được rèn luyện cứng rắn rồi!

Xem chữ xong, Trần Đại Hà lại ngó chung quanh văn phòng một chút, trừ bỏ một bộ bàn ghế làm việc ra thì cái gì cũng không có, đơn giản đến không thể đơn giản hơn được.

Trần Đại Hà quay đầu nhìn về phía Lý Tiểu Tiểu: “Không nghĩ tới văn phòng của Lý tổng còn rất mộc mạc, công ty các cháu có mấy nhân viên vậy?”

Lý Tiểu Tiểu bẻ đầu ngón tay đếm cho Trần Đại Hà: “Một ông chủ, hai cụ ông nấu cơm với dọn vườn, còn có sáu nghệ sĩ.”

Lúc này Trần Đại Hà thật sự có chút kinh ngạc: “Môn quy công ty các cháu nhỏ như vậy sao? Ngay cả nhân viên công tác cũng chưa phối đủ.”

“Công ty vừa mới cất bước, còn phải tiết kiệm chăm lo việc nhà ạ!” Lý Tiểu Tiểu nghĩ đến thu nhập của công ty từ khi mình tiếp nhận tới nay vẫn là cảm thấy rất xót xa, nếu không có hoa cỏ của ông Thổ, nhân sâm của Thân Văn Duệ, ruby của Huyền Phinh chống đằng sau thì lúc này đây cô kiểu gì cũng phải sầu đến rụng tóc: “Công ty bọn con cũng chẳng thế nào kiếm tiền, hiện tại nghệ sĩ cũng không nhận phim nhiều, một mình con cũng làm xong được. Chờ về sau chúng nghệ sĩ đỏ rồi, thu nhập kinh doanh chính của công ty bọn con cũng tăng lên rồi thì lại suy xét vấn đề thu xếp thêm nhân viên.”

“Cháu đây cũng quá tiết kiệm quản gia rồi.” Trần Đại Hà vẫn cảm thấy có chút không thể hiểu nổi: “Cháu tốt xấu cũng nên thêm vài nhân viên công tác nha, bình thường cháu làm nổi sao?”

“Còn được!” Lý Tiểu Tiểu cười như ánh mặt trời sáng lạn: “Con người con đây khá toàn tài, còn rất có thể chịu khổ, tạm thời còn chịu đựng được.”

Giờ Trần Đại Hà mới hiểu được vì sao Thân Văn Duệ đóng máy là do cô chủ Lý Tiểu Tiểu đây tự mình đến đón, trước đó ông còn tưởng rằng là Lý Tiểu Tiểu muốn cho thấy sự coi trọng của mình với nghệ sĩ, giờ ông mới hiểu được, không ngờ thế mà là vì công ty không có ai á!

Đang nói chuyện, ông Thổ từ phía sau đi ra, nhìn thấy bọn họ thì lập tức liền cười: “Tiểu Tiểu và Văn Duệ đã về rồi, vị này chính là thầy Trần mà Tiểu Tiểu đã nói trong wechat nhỉ.”

Lý Tiểu Tiểu gật gật đầu: “Vị này chính là thầy Trần.”

Lại giới thiệu với Trần Đại Hà: “Vị này chính là ông Thổ của công ty bọn con, hoa cỏ, vườn rau của công ty đều là ông Thổ quản lý.”

Trần Đại Hà nhìn thấy bộ dáng ông Thổ đầu tóc với chòm râu hoa râm, thân thể béo béo lùn lùn lại còn chống một cây gậy thì thực sự sợ ngây người: “Vị Thổ đại ca này nhìn còn lớn tuổi hơn cả tôi đấy, làm nhiều chuyện như vậy chịu nổi sao?”

Không đợi Lý Tiểu Tiểu nói chuyện, ông Thổ đã thở dài trước: “Không có cách nào, công ty nghèo mà, chờ về sau có tiền thì tốt rồi.”

Lý Tiểu Tiểu vừa nghe là liền biết vừa nãy ông Thổ chắc chắn đã nghe thấy lời mình nói, nhất thời ném một ánh mắt về phía ông Thổ: Ngài cũng thật là diễn tinh nha!

Ông Thổ trả lại một nụ cười mỉm: Cũng vậy thôi!

Sau khi Trần Đại Hà biết Lý Tiểu Tiểu cùng Thân Văn Duệ ký hợp đồng là chia phần ba bảy, còn bao ăn bao ở bao cả huấn luyện thì liền rất có cảm tình với ông chủ hào phóng đến quá đáng như Lý Tiểu Tiểu đây, mà lúc này nhìn thấy công ty nghèo đến chỉ có thể mời cụ ông đến làm việc thì trong lòng lại thấy không đành. Tuy rằng ông chưa từng mở công ty, nhưng cũng hiểu được gian khổ khi sự nghiệp vừa mới cất bước.”

Tuy rằng không biết Lý Tiểu Tiểu là hứng thú chơi phiếu* hay là thật lòng muốn làm một phen sự nghiệp, nhưng mà hướng tới cái lòng yêu quý nhân viên kia của Lý Tiểu Tiểu, ông vẫn rất muốn giúp đỡ cô.

*: cái này có ý nghĩa đối lập với nghiêm túc (Nguồn từ baike baidu, mình chỉ trích ra một phần tổng kết ý nghĩa của nó.)

Trần Đại Hà vẫy vẫy tay về phía Lý Tiểu Tiểu: “Lý tổng à, nếu tôi đã muốn ở lại công ty cháu một hai năm, tôi cảm thấy phí dụng nên tính vẫn là nên nói rõ trước.”

Lý Tiểu Tiểu nghe thế thì có chút buồn bực, không phải trước khi đến đã nói xong rồi sao, giải trí Tiên Phàm bao ăn bao ở là xong, sao lại nói tới vụ phí dụng rồi?

Nhưng mà nghĩ lại một phen, giáo sư có cấp bậc giống như Trần Đại Hà đây, rất nhiều công ty giải trí hoặc là diễn viên muốn mời ông cũng không mời được, dù cho đáp ứng thì giá cũng không thấp. Ông chịu đến công ty giải trí Tiên Phàm để giảng về tri thức trụ cột đã là kinh hỉ ngoài ý muốn, muốn tiền cũng là nên. Tuy thu nhập trước mắt của công ty không nhiều lắm, nhưng tiêu dùng cũng không lớn, tiền trong tài khoản hẳn là có thể trả khoản phí dụng này. Nếu mà không đủ, công ty có râu sâm, cùng lắm thì lại cho ông ấy một cọng là xong.

Nghĩ vậy, Lý Tiểu Tiểu lập tức nói: “Thầy Trần nói rất đúng, vậy thầy xem phí dụng này ta tính thế nào?”

Trần Đại Hà mở bóp da lấy di động ra: “Tôi định tạm ở công ty các cháu một năm trước đã, chờ sau khi một năm kết thúc thì tôi lại quyết định có phải lưu lại hay không. Một năm này chúng ta ấn 500.000 mà tính trước, cháu thấy có thể chứ?”

Lý Tiểu Tiểu vừa nghe thấy kim ngạch này thì nhất thời thở phào nhẹ nhõm, 1 năm 500.000 quả thực rất có thể, không cần dùng tới râu sâm, tài khoản của công ty đã đủ thanh toán khoản phí dụng này rồi. Nếu mà dựa theo giá thị trường, 500.000, đừng có nói 1 năm, 1 tuần cũng chả đủ.

“Thầy Trần quá chiếu cố bọn con rồi.” Lý Tiểu Tiểu tươi cười đầy mặt nói cảm ơn: “500.000 thực sự không xem là nhiều.”

“500.000 không xem là nhiều à.” Trần Đại Hà suy xét một chút: “Vậy 600.000 đi.”

Sao lại đột nhiên tăng giá vậy? Có điều 600.000 cũng không nhiều, dù sao thì giá trị con người của người ta còn ở đó kìa, 6 triệu cũng không nhiều, càng đừng nói 600.000.

Lý Tiểu Tiểu sửng sốt một chút rồi lại lập tức khôi phục tươi cười: “Cũng được, 600.000 liền 600.000, con không có ý kiến.”

Trần Đại Hà mở app di động của ngân hàng: “Cho tôi số tài khoản ngân hàng của cháu đi, tôi chuyển 600.000 qua cho cháu.”

Lý Tiểu Tiểu: “???”

Trần Đại Hà nhìn vẻ mặt dại ra của Lý Tiểu Tiểu, không nhịn được liếc mắt nhìn cô một cái: “Ngây ngốc làm gì? Tôi trả tiền cơm 600.000 có giật mình như vậy sao?”

Không ngờ thế mà là Trần Đại Hà cho mình tiền?

Lý Tiểu Tiểu nhanh chóng lắc đầu: “Không cần không cần, bọn con mời thầy đến lên lớp, nào có đạo lý thầy tự ra tiền túi trả tiền cơm ạ.”

“Cháu cũng đừng nhún nhường với tôi.” Ngữ khí Trần Đại Hà kiên định mà nói: “Hiện tại mở công ty không dễ dàng, đặc biệt là các cháu đều là người mới, không biết lúc nào mới có thể xuất đầu. 600.000 này của tôi không nhiều lắm, so với phí tổn vận hành công ty thì xem như muối bỏ biển, cháu cũng đừng từ chối.”

Lý Tiểu Tiểu hồi tưởng một chút, có thể là lời nói vừa nãy của mình làm Trần Đại Hà hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: “Thầy Trần, mặc dù tiền nghệ sĩ công ty bọn con kiếm có hạn, nhưng không phải trước đó con có nói sao, thi thoảng bọn con còn bán chút đồ vụn vặt, thật ra thì trên kinh tế một chút cũng không khó khăn.”

Trần Đại Hà nhìn núi cao đằng sau tòa nhà, nghe tiếng chim hót thanh thúy cùng tiếng ve kêu, nghe hương hoa cỏ thơm ngát trong không khí, nhìn chung quanh tòa nhà cổ hương cổ sắc này, tuy rằng công ty giải trí tiên Phàm hơi nghèo chút, ngay cả cấu trúc tổ chức cơ sở cũng không có, nhưng nơi này núi đẹp, cảnh đẹp, người của công ty cũng thuần phác, Trần Đại Hà thực sự cảm thấy mình đã thích nơi này.

Trần Đại Hà một bộ ngữ khí như người trong nhà: “Gì cũng đừng nói nữa, ta chuyển tiền trước đi.”

Đúng lúc này, di động ông Thổ vang lên, ông cụ móc chiếc di động 2500 mà công ty thống nhất trang bị trong túi ra, trượt nút nghe, liền nghe thấy giọng một người đàn ông trung niên truyền lọt ra từ trong di động: “Ông Thổ, tôi là Trương Ngọc Đông của công ty bán đấu giá Kim Đạt Hằng. Phong lan mà cụ ủy thác cho công ty bán đấu giá bọn tôi vừa rồi đã thành giao, giá thành giao là 145 triệu nhân dân tệ, đã lập mức cao mới cho phong lan của thế giới. Sau khi công ty bọn tôi khấu trừ hoa hồng theo tỷ lệ trên hợp đồng thì số tiền bán đấu giá được đã chuyển đến tài khoản được chỉ định cho cụ, trong vòng một ngày có thể vào sổ, mời cụ chú ý kiểm tra và nhận.”

“À, cậu không nói thì thiếu chút nữa tôi đã quên vụ này.” Ông Thổ gãi gãi đầu: “Nhớ đưa tờ giấy tôi viết kia cho người mua, người mua lấy giấy có thể liên hệ tôi hưởng thụ phục vụ cứu trợ hoa cỏ một lần.”

Trương Ngọc Đông nghĩ đến tờ giấy note mà ông Thổ xé để viết, khóe miệng co giật, ngữ khí rất là bất đắc dĩ: “Đã chuyển giao cho người mua rồi, người mua nói ông Thổ là người có cá tính.”

“Gì mà cá tính với chả cá tính, ở chỗ tôi đây giấy viết dùng tốt hơn vàng thỏi.” Ông Thổ nhìn nhìn thời gian trên di động, không kiên nhẫn mà nói: “Không nói, không nói, tôi phải đi ăn cơm đây.”

Cúp điện thoại, ông Thổ quay đầu hỏi Lý Tiểu Tiểu: “Trước đó ông lưu cái tài khoản nào ấy nhỉ? Hai ngày này con tra thử, nếu mà tiền chưa vào sổ thì tìm Trương Ngọc Đông.”

Lý Tiểu Tiểu ra dấu OK, mở app ngân hàng ra, vừa lúc nhìn thấy một nhắc nhở vào sổ, Lý Tiểu Tiểu đếm đếm kim ngạch, cảm thấy có hơi hoa mắt.

Trần Đại Hà ở cạnh nghe hai người nói chuyện có chút mơ màng, không nhịn được hỏi một câu: “Tôi không phải cố ý nghe lén đâu, chủ yếu là di động của Thổ đại ca lọt tiếng rất nghiêm trọng. Gì kia, tôi có thể hỏi chút chứ, phong lan gì đó của mọi người bán đấu giá được một trăm mấy triệu sao?”

“À, một loại phong lan tên Long Hàn Phượng Dực.” Ông Thổ tùy tay chỉ về phía vài chậu hoa ở góc tường: “Chính là mấy chậu hoa kia, đây là mấy chậu tháng trước mới vừa chia ra, giờ đã phát triển rất tốt. Ông xem có thích không, thích thì liền ôm một chậu về phòng đi.”

Trần Đại Hà thấy trăm mấy triệu tùy tùy tiện tiện chất đống ở góc tường, trên mặt lộ ra biểu cảm sụp đổ. Ông quay đầu lại nhìn Lý Tiểu Tiểu, gian nan hỏi: “Đây là chút đồ vụn vặt thi thoảng bán mà cháu nói?”

Lý Tiểu Tiểu cười xòa nói: “Đều là bán từng chậu từng chậu, rất vụn vặt.”

Trần Đại Hà ôm kín ngực, cảm thấy mình mới nãy có thể đã não bổ hơi bị nhiều lắm.

Sâu kín thở dài, Trần Đại Hà vẻ mặt phức tạp mà nhìn Lý Tiểu Tiểu: “Chuyện tiền cơm nói vừa nãy……”

Lý Tiểu Tiểu cảm thấy có chút đau đầu, thầy Trần này cũng quá cố chấp, nào có tới cửa dạy học còn trả tiền cơm. Nếu ông ấy nhất định phải cho, vậy nhận thôi, cùng lắm thì chờ lúc tốt nghiệp mình lại một mình tặng một cọng râu sâm cho ông vậy.

“Thầy Trần, thầy cũng thật sự là quá khách khí. Thầy nguyện ý dạy nghệ sĩ của công ty bọn con đã là may mắn của bọn con, còn một hai phải giao tiền cơm, nào có chuyện như vậy chứ.” Lý Tiểu Tiểu có chút bất đắc dĩ mà nói: “Được rồi, trời nóng bức thế này con cũng không đẩy đến đẩy đi với thầy, nếu thầy thế nào cũng phải cho thì liền chuyển đến trên tấm thẻ này của con đi.”

Trần Đại Hà còn bị vây trong trạng thái mơ màng theo bản năng nhìn thoáng qua theo ngón tay Lý Tiểu Tiểu, vừa vặn nhìn thấy kim ngạch trên tài khoản.

Trần Đại Hà: “………………”

Một chuỗi số không thật dài nha!

Trần Đại Hà tắt app, bỏ di động trở lại trong cặp, vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu: “Cháu nói đúng, tiền cơm gì đó quá khách khí, tôi liền không cho.”

Lý Tiểu Tiểu: “???”

Thầy Trần, tư duy vừa ra một hồi này đây của thầy còn tùy tính hơn ông Thổ của bọn con đó.