Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 44



Trương Đảo đang tán gẫu một ít chuyện của giới giải trí với Lý Tiểu Tiểu, Ngụy Giai Ý trong phòng. Lý Tiểu Tiểu mới tiếp nhận công ty giải trí chưa được mấy tháng, trước kia lúc đi học cũng không đu idol, đối với chuyện trong giới giải trí là hai mắt tối thui gì cũng chả hiểu, nghệ sĩ của công ty có thể xuất đạo thuận lợi hoàn toàn là nhờ vào giá trị nhan sắc cường đại của bọn họ.

Tuy chuyện Trương Đảo làm rất xấu xa, nhưng trên nghề nghiệp vẫn là rất xuất sắc, đối với mấy vụ to to nhỏ nhỏ trong giới giải trí là rõ như lòng bàn tay.

Trong lòng gã biết mục đích mình tụ tập bữa tiệc này hôm nay không quá sáng sủa, lấy nữ nghệ sĩ công ty người ta đi đền đáp mượn sức nhà tư sản, đối mặt với Lý Tiểu Tiểu, gã ít nhiều có chút chột dạ.

Vì giảm bớt sự không thoải mái trong lòng, Trương Đảo cố ý nói một vài quy tắc mặc định trong giới giải trí cho Lý Tiểu Tiểu, muốn làm dịu bầu không khí xấu hổ đi một chút.

Tuy Lý Tiểu Tiểu nghe hình thức vận hành của công ty giải trí với công ty đại diện mà Trương Đảo nói không quá phù hợp với tình hình thực tế của công ty mình, nhưng mấy thứ này cũng rất thú vị, cô nghe ngon lành.

Đang lúc Trương Đảo nói đến nước miếng tung bay kia, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, ngay sau đó Lý Sơn Chính để trần người trên ưỡn cái bụng bia vọt vào.

Ba người bị tiếng mở cửa của gã dọa phát hoảng, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy sắc mặt Lý Sơn Chính trắng bệch, vẻ mặt hốt hoảng, đầy mặt hoảng sợ, giống y như gặp quỷ vậy.

Trương Đảo vội vàng đi qua đỡ lấy Lý Sơn Chính thiếu chút nữa ngã sấp xuống kia, lúc này mới chú ý tới quần mà Lý Sơn Chính mới thay lại ướt, mà lần này trên quần không phải mùi rượu nồng đậm nữa, mà là một cỗ mùi nước tiểu.

Không ngờ quần mới mua lại ô uế.

Trong lúc nhất thời, Trương Đảo vô cùng câm nín, cũng chẳng biết nên nói cái gì cho phải nữa.

Lý Sơn Chính không chú ý tới quẫn cảnh của mình chút nào, lúc này nhìn thấy một phòng đèn đuốc với người quen thuộc, trong lòng gã rốt cuộc có vài phần cảm giác an toàn, một hơi vẫn luôn xách theo kia nhả ra, cả người xụi lơ trên đất, nhưng tay lại vẫn cứ gắt gao mà bám lấy cánh tay Trương Đảo như cũ, đôi mắt bởi vì hoảng sợ mà kịch liệt thu nhỏ đồng tử lại.

“Quỷ, có quỷ!” Lý Sơn Chính nói năng lộn xộn, nói: “Có một nam quỷ, vừa nãy hắn ở ngay trong phòng, sau đó đi theo tôi đến WC.”

Nghe thấy chữ “Quỷ” này, trong phòng lập tức yên tĩnh xuống, Ngụy Giai Ý thậm chí còn lộ ra thần sắc mờ mịt lại có chút sợ hãi: “Quỷ? Quỷ gì hả? Tôi sợ quá!”

“Một con quỷ đầy người là máu!” Lý Sơn Chính mạnh mẽ đứng dậy: “Chúng ta rời khỏi đây, chỗ này nháo quỷ.”

“Lý tổng ông bình tĩnh lại.” Tuy Trương Đảo không biết Lý Sơn Chính rốt cuộc đang phát điên cái gì, nhưng dù sao thì vị này cũng là kim chủ ba ba, mấy đứa nghệ sĩ trong tay mình đều dựa vào tài nguyên ổng cung cấp, cũng không thể xé rách mặt được.

Trương Đảo cố gắng thả hòa hoãn ngữ khí của mình: “Ông đừng khẩn trương, tôi đi WC xem xem.”

“Ông điên rồi hả?” Lý Sơn Chính không dám tin mà nhìn gã: “Tôi đã nói với ông là chỗ đó có quỷ rồi.”

Trương Đảo thường xuyên tới chỗ hội sở tư nhân này, hằng ngày xã giao đến ở đây sắp thành cứ điểm rồi, cơ hồ là lần nào gã cũng đặt phòng này, trước nay chưa từng gặp phải quỷ.

Về phần cái bộ dạng hiện tại của Lý Sơn Chính, Trương Đảo cảm thấy có thể là lão ta chơi đá xuất hiện ảo giác.

Trấn an mà vỗ vỗ cánh tay Lý Sơn Chính, Trương Đảo rời khỏi phòng, sau một lúc lâu mới xách mấy bộ quần áo trong tay trở lại. Có áo thun mới mua, cũng có quần bị vãi rượu trắng mới vừa thay.

Trương Đảo cảm thấy so với để cho Lý Sơn Chính mặc cái quần tanh mùi nước tiểu này, còn không bằng sấy khô cái quần vãi rượu này đi, tốt xấu thì mùi tốt hơn chút.

Thấy Trương Đảo trở về, Lý Sơn Chính vẫn luôn thấp thỏm lo âu lập tức hỏi: “Có thấy chưa? Có quỷ hay không?”

“Gì cũng không có.” Trương Đảo đỡ Lý Sơn Chính lên, lấy cái quần bị vãi rượu kia ra: “Lý tổng, tôi đi với ông đến WC sấy cái quần này nhé, ông thay đi.”

Vừa nghe đến WC, Lý Sơn Chính vội vàng liều mạng lắc đầu, một bộ dáng chấn kinh quá độ.

“Ông cứ vậy mà đi ra ngoài thì khó coi, vẫn là dọn dẹp chút thì thỏa đáng hơn.” Trương Đảo kiên nhẫn mà khuyên nhủ: “Hội sở tư nhân này ông cũng biết mà, có không ít người trong giới thích đến đây đó, nếu mà để người khác thấy bộ dáng ông thì chỉ sợ sẽ truyền ra nhàn thoại đó. Tôi bồi ông đến WC dọn dẹp một chút, yên tâm, là WC trong phòng chúng ta, bên trong không có thứ lộn xộn gì hết.”

Lý Sơn Chính chần chờ không chắc mà nhìn gã: “Không phải cửa của cái WC đó không mở ra sao?”

Trương Đảo vội vàng nói: “Vừa nãy tôi đi thử rồi, có thể mở cửa, có thể là lúc đầu cửa bị khóa, giờ đã ổn rồi.”

WC trong phòng nghe có vẻ an toàn hơn so với cuối hành lang, Lý Sơn Chính bình tĩnh lại một chốc, cũng phát giác mùi nước tiểu trên người, vội vàng đứng dậy đi theo Trương Đảo đến WC trong phòng.

Phỏng chừng là có không ít khách hàng say rượu làm cho người ngợm chật vật không chịu nổi, nên WC trong phòng chẳng những có vòi tắm hoa sen, còn có một chiếc máy sấy loại nhỏ. Lý Sơn Chính đứng ở cửa nhìn thoáng qua bên trong, phát hiện đèn đuốc trong đó rất sáng sửa, trong lòng xem như an ủi một ít, nhưng trải nghiệm vừa nãy ở WC thật sự là làm gã có bóng ma, gã có chút lo lắng mà dặn Trương Đảo: “Ông ở cửa WC với tôi, nếu mà tôi kêu cứu mạng, ông nhất định phải vào cứu tôi.”

“Rồi rồi rồi, ông yên tâm!” Trương Đảo ném cái quần bị vãi rượu vào trong máy sấy, chọn hình thức cấp tốc sấy khô, lúc này mới lui ra, còn đặc biệt tri kỷ mà đóng cửa WC lại.

Cửa buồng vệ sinh không khóa, bên ngoài lại có người quen canh chừng, Lý Sơn Chính yên tâm không ít, cởi quần vãi nước tiểu ra ném xuống đất, mở vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa.

Nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ trong WC, Trương Đảo liền rời khỏi WC trở lại bàn cơm.

Nhìn thấy bộ dáng Ngụy Giai Ý với Lý Tiểu Tiểu đối mắt nhìn nhau, Trương Đảo ít nhiều cảm thấy có chút xấu hổ, cười gượng giải thích: “Có thể là Lý tổng uống nhiều nên có chút thất lễ, Lý tổng với Ngụy tiểu thư đừng để ý.”

Nếu là trước đây, Lý Tiểu Tiểu cũng sẽ cảm thấy như vậy, mà giờ thì không giống, cô nhưng chính là người từng gặp quỷ, cho nên còn có chút tin lời Lý Sơn Chính nói.

“Buồng vệ sinh cuối hành lang thật sự không có gì hết sao?” Lý Tiểu Tiểu lo lắng hỏi: “Tôi thấy bộ dáng Lý tổng không giống như lừa người.”

“Thật không có!” Trương Đảo bất đắc dĩ mà giải thích: “Hội sở này tôi đã tới rất nhiều lần rồi, trước nay chưa từng nghe nói qua chuyện thái quá như nháo quỷ này, chắc chắn là Lý tổng uống nhiều.”

Trương Đảo vừa mới dứt lời, Lý Tiểu Tiểu liền nhìn thấy có 2 cái bóng bay đến cửa, lấp la lấp ló ngó vào trong. Hai người kia một người là nam, đầy mặt máu me, nhìn như là bị tai nạn giao thông uổng mạng; một vị khác là nữ, thân thể xương cốt vặn vẹo nghiêm trọng, toàn bộ xương ức đều sụp xuống, phỏng chừng là nhảy lầu chết.

Hai má quỷ ở cửa không tùy tiện tiến vào, duỗi cái đầu ngó nửa ngày, còn thì thầm thương lượng một hồi rồi mới thật cẩn thận mà vào phòng. Nam quỷ đi phía sau còn bất cẩn vấp một phát, vừa vặn đóng cửa phòng để nửa mở lại.

Nghe thấy tiếng đóng cửa “Phanh” một phát, Trương Đảo quay đầu lại nhìn thoáng qua phía cửa, không để bụng xoay đầu trở về: “Có thể là gió chỗ cửa sổ bên phía hành lang kia thổi cửa.”

Lý Tiểu Tiểu nhìn hai mẹ quỷ chạy tới cạnh bàn, lập tức như chả có việc gì mà dời tầm mắt đi, cúi đầu bắt đầu gặm sườn trong đĩa.

Nam quỷ dạo qua một vòng trong phòng rồi thò đầu ngó qua cửa WC, tiếp đó thụt đầu trở về vui vẻ vẫy tay với nữ quỷ: “Lý Sơn Chính tắm rửa ở trong phòng này nè, mày có nhìn hông?”

“Tao mới hổng nhìn đâu.” Nữ quỷ ghét bỏ mà dẩu miệng: “Vừa béo vừa xấu, tao sợ lóe mù mắt chó tao.”

Nam quỷ có chút không cam lòng mà gãi gãi đầu: “Nhưng mà dọa có chút à, cảm giác còn chưa đã ghiền đâu. Không phải mày còn chưa dọa sợ ổng sao? Có muốn bù lại lần nữa hông?”

“Quý phi nương nương nói hù hù chút thôi, đừng có làm ra mạng người. Lại nói, còn để việc cho quỷ khác chớ, mày làm hết việc rồi, mấy quỷ khác có còn lĩnh nguyên bảo không.” Nữ quỷ trừng mắt liếc nam quỷ một cái, bay tới trước bàn ăn, nịnh nọt cười với Ngụy Giai Ý: “Quý phi nương nương, việc ngài nói hai bọn tôi xong xuôi rồi, ngài xem có còn phân phó khác không?”

Ngụy Giai Ý không hé răng, dùng ánh mắt vụng trộm ngó Lý Tiểu Tiểu kế bên, thấy cô gặm sườn xong rồi lại xách một con cua yếm lớn ăn ngon lành, tựa hồ là gì cũng không phát hiện.

Ngụy Giai Ý nháy nháy mắt về phía nữ quỷ, lại dẩu dẩu môi về phía buồng vệ sinh.

Nữ quỷ thử thăm dò chỉ chỉ WC: “Bọn tôi với quỷ trốn ở trỏng cùng nhau hù ổng?”

Ngụy Giai Ý thưởng cho cổ ánh mắt khen ngợi, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm vang đỏ, không chút để ý nói: “Tôi thấy bộ dáng vừa nãy của Lý tổng không giống như nói dối, ông ấy sẽ không phải là vào ảo cảnh gì chứ?”

Trương Đảo bị câu nói không đầu không đuôi của Ngụy Giai Ý làm cho chả hiểu gì, chỉ có thể lại lần nữa giải thích nói: “Không có, ông ấy chỉ là uống say.”

Ngụy Giai Ý hơi hơi cong khóe môi, đưa cái ánh mắt về phía nữ quỷ: “Vậy thì để ông ấy thanh tỉnh cho tốt trong WC đi.”

Nữ quỷ ngầm hiểu ra dấu OK: “Quý phi nương nương ngài cứ xem là được, bọn tôi bảo đảm làm cho ổng không dám nổi tà tâm với phụ nữ nữa.”

Hai con quỷ một nam một nữ xuyên tường chui vào trong phòng tắm, vào lúc này Lý Tiểu Tiểu ngẩng đầu, liếc mắt một cái về phía nhà vệ sinh, trong ánh mắt mang theo vài phần đồng tình.

Trong WC lại muốn nháo quỷ, quần của Lý Sơn Chính giặt uổng rồi, phỏng chừng hồi nữa còn phải tè ra!

***

Lý Sơn Chính đứng tắm dưới vòi hoa sen, nước ấm áp đổ xuống từ trên đầu tẩy đi mùi rượu, mang hoảng sợ đi, người cũng theo đó mà tỉnh táo rất nhiều.

WC không phải rất cách âm, Lý Sơn Chính có thể nghe loáng thoáng được thanh âm trong phòng, thanh âm khác nghe không rõ, nhưng giọng Ngụy Giai Ý lại y như câu hồn vậy, nhắm thẳng vào lòng gã mà chui.

Tuy vụ gặp quỷ tối nay rất là làm người ta run rẩy, nhưng mà Lý Sơn Chính vẫn là lòng ngứa ngáy khó nhịn đối với Ngụy Giai Ý.

Nhiều năm như vậy, Lý Sơn Chính từng gặp không ít nữ nghệ sĩ, vào tay cũng có mấy người. Gã tự nhận là nhìn người còn chuẩn lắm, tư sắc với tâm trí giống như Ngụy Giai Ý này cũng không phải vật trong ao, thuộc kiểu nữ nghệ sĩ chỉ cần có cơ hội là sẽ một bước lên trời kia. Nếu mà lỡ mất cơ hội lần này, chỉ sợ chờ lần sau mình sẽ không có cơ hội quy tắc ngầm cô này nữa.

Lại nói, hôm nay mình vì cổ chịu kinh hãi lớn như vậy, tối đến nói kiểu gì cũng phải làm cổ an ủi mình cho tốt chút.

Trong lòng Lý Sơn Chính cân nhắc chuyện xấu xa, ngay cả sợ hãi vì vừa nãy gặp quỷ cũng đã quên, hát một giai điệu nhỏ não bổ* hình ảnh ôm lấy Ngụy Giai Ý vào lòng, cấp tốc mà tắm sạch chính mình rồi tròng áo thun vào, mở máy sấy ra lấy quần ra mặc vào, sau đó đẩy cửa WC ra.

*: là thêm cảnh trong đầu não, nó được hiểu như ảo tưởng.

Trong phòng im ắng, Lý Sơn Chính đi ra nhìn một cái thì phát hiện chả thấy Trương Đảo với Lý Tiểu Tiểu đâu, chỉ có một mình Ngụy Giai Ý ngồi cạnh bàn uống rượu.

Nhìn cảnh mỹ nhân một mình, nhất thời Lý Sơn Chính sợ hãi gì cũng không có, trong mắt trong lòng đều là thân ảnh Ngụy Giai Ý, mấy bước đã nhảy đến cạnh người cô, gắt gao mà ngồi sát cạnh cô, cái tay không an phận lại đặt lên đùi cô, nhẹ nhàng mà nhéo một cái: “Sao chỉ còn có mình cô, hai người bọn họ đâu?”

“Còn lại mình tôi không tốt sao?” Ngụy Giai Ý kiều mỵ ném cái mị nhãn về phía gã: “Ông để Trương Đảo hẹn tôi ăn cơm, không phải là muốn có được tôi sao?”

Thấy Ngụy Giai Ý nói huỵch ra như thế, tim Lý Sơn Chính tê tái cả rồi, một tay ôm lấy Ngụy Giai Ý vào lòng: “Không gạt cô, tôi thật sự thích cô.”

Ngụy Giai Ý mỉm cười, nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, Lý Sơn Chính thấy thế chân mềm cả ra, nhắm mắt lại liền hôn lên.

Môi vừa chạm vào, Lý Sơn Chính liền nếm được một cỗ mùi máu tanh, gã cảm thấy có chút không đúng, theo bản năng mở to mắt, nhận ra trong lòng mình căn bản là không có Ngụy Giai Ý gì hết, cái mà gã ôm là nam quỷ mặt đổ đầy máu kia.

Thấy Lý Sơn Chính mở mắt, nam quỷ không ngừng cười hề hề với gã: “Đại ca, gan ông rất mập nhé, sờ cánh tay tui còn hôn miệng tui, có phải ông còn muốn để tui ngủ với ông nữa không hở?”

Nháy mắt toàn thân Lý Sơn Chính chỗ nào cũng mềm, buông tay té nhào ra đằng sau, nhưng không nghĩ tới lùi hai bước liền đụng vào một người. Gã bị dọa run rẩy một cái, nhận ra người mình đụng vào là Ngụy Giai Ý.

Ngụy Giai Ý xinh đẹp đáng thương nhìn Lý Sơn Chính, ấm ức cắn môi: “Lý tổng, ông đụng người ta đau quá.”

Lý Sơn Chính chần chờ nhìn Ngụy Giai Ý một cái, lại quay đầu ngó ngó nam quỷ trước mặt, thần sắc có chút hoảng hốt, tựa hồ có chút không biết nên làm gì bây giờ.

Ngụy Giai Ý chủ động ôm lấy eo Lý Sơn Chính, giọng nói mềm mềm mại mại, ngọt đến làm người ta run cả người lên: “Vừa nãy con quỷ kia đẩy tôi ra, tôi sợ quá à.”

Lý Sơn Chính theo bản năng che chở Ngụy Giai Ý vào lòng, run run rẩy rẩy nói: “Đừng sợ, chúng ta đi ra ngoài.”

“Được thôi!” Ngụy Giai Ý duỗi tay ôm eo Lý Sơn Chính, một bộ dạng chim nhỏ nép vào người.

Lý Sơn Chính nửa ôm lấy Ngụy Giai Ý lui ra ngoài, nam quỷ cũng không đuổi theo gã, chỉ âm trầm trầm nhìn gã cười. Mắt thấy phải lui tới cửa rồi, dưới chân Lý Sơn Chính vấp một phát, gã lảo đảo một chút, nhìn xuống một cái, thế mới nhận ra trong lòng mình ôm căn bản không phải Ngụy Giai Ý, mà là một nữ quỷ thân thể vặn vẹo.

Nhìn thấy vẻ mặt Lý Sơn Chính hoảng sợ mà nhìn mình, nữ quỷ không ngừng cười khanh khách về phía gã: “Sao ông không đi? Chúng ta có cần cũng hôn cái không?”

Lý Sơn Chính bị dọa đến đẩy nữ quỷ một phát rồi liều mạng chạy ra ngoài, mắt thấy đến cửa phòng rồi, đột nhiên xuất hiện 4 cô gái chắn cửa, trực tiếp chặn lại đường đi của gã. Mà 4 cô gái này Lý Sơn Chính đều quen, đều là đối tượng mà trước kia gã quy tắc ngầm.

Lúc này đầu óc Lý Sơn Chính đã hồ đồ, gã hoàn toàn không ý thức được vì sao mấy cô này sẽ xuất hiện ở đây, còn duỗi tay đẩy các cô đi: “Cút ngay, đừng có chặn đường!”

4 cô gái mỉm cười nhìn gã, thân thể lại cứ chặn ở cửa không nhúc nhích, Lý Sơn Chính căn bản không muốn dừng lại, sinh sôi là đụng thẳng qua đó, trực tiếp đụng rớt cánh tay một cô gái xuống dưới.

Lý Sơn Chính ngã trên đất, sắc mặt trắng bệch mà ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt. Chỉ thấy vẻ mặt cô kia lạnh nhạt mà nhặt cánh tay bị rớt của mình lên, cũng duỗi nó đến trước mặt Lý Sơn Chính.

Trên cái tay cụt y như là còn nối với thần kinh ấy, chậm rãi mà duỗi ra, vô cùng ôn nhu mà vuốt ve mặt Lý Sơn Chính: “Lý tổng, không phải ông thích tôi nhất sao? Ông chạy cái gì mà chạy chứ?”

Môi Lý Sơn Chính đã không còn màu máu, nhìn 4 khuôn mặt trước mắt mà thập phần tuyệt vọng: “Mấy cô cũng là quỷ?”

“Bọn tôi là người nha, không phải trước đó từng bồi ông đó sao!” Một cô gái che miệng ha ha ha mà nở nụ cười, cười rồi cười liền cười rớt luôn cả đầu, cô ấy vội vã gập người xuống nhặt đầu lên gắn lại trên cổ, sau đó tiếp tục che miệng cười: “Cô gái xinh đẹp đáng yêu giống bọn tôi đây, sao có thể là quỷ chứ!”

“Đúng rồi!” Cô gái cụt tay vừa cười vừa bĩu bĩu môi về phía gã: “Hai vị đằng sau ông mới là quỷ kìa!”

Cảm giác được một cỗ khí lạnh âm trầm cách mình càng ngày càng gần, Lý Sơn Chính bỗng nhớ tới chiều nay lúc chờ thang máy ở khách sạn ấy có cảm giác được trên cổ với lưng lạnh vù vù, giống như đúc với với cỗ khí lạnh âm trầm sau người này.

Thì ra khi đó mình đã bị quỷ bò lên?

Đúng lúc này, hai con quỷ đã đến đằng sau gã, người thì nằm sấp trên lưng gã, kẻ thì ôm lấy cánh tay gã.

Lý Sơn Chính không dám trợn mắt nhìn, nhưng có thể cảm giác được rõ ràng một cỗ lạnh băng quấn quanh trên người mình, lập tức hai mắt gã trợn ngược, đùng phát ngã trên đất hôn mê bất tỉnh.

**

Trương Đảo đang tán gẫu với Ngụy Giai Ý thì nghe thấy tiếng ngã sấp xuống truyền ra từ trong WC, vội vàng chạy tới mở cửa WC ra, chỉ thấy Lý Sơn Chính té sải lai trên đất mắt trợn trắng, miệng còn sùi bọt mép, cái quần còn mang theo khí nóng hổi lại tè ra một mảnh.

Trương Đảo bị dọa đến vừa quay đầu bảo Ngụy Giai Ý với Lý Tiểu Tiểu gọi xe cứu thương, vừa làm hồi sức tim cho Lý Sơn Chính.

Sáu con quỷ vây quanh Lý Sơn Chính thấy thế thì xám xịt chui ra khỏi WC, bay tới trước mặt Ngụy Giai Ý cười gượng nói: “Quý phi nương nương, vừa nãy ảo cảnh có hơi quá, không ngờ lại trực tiếp dọa ổng hôn mê.”

“Có thể là ổng làm chuyện đuối lý quá nhiều, nên năng lực thừa nhận trong lòng không tốt lắm.”

“Có điều ngài yên tâm, tuy là bị dọa bất tỉnh nhưng mà không có dọa chết, bọn tôi thành quỷ nhưng điểm mấu chốt vẫn phải có.”

“Nhưng mà cũng có khả năng về sau lúc gì gì ấy sẽ xuất hiện chướng ngại tâm lý, phương diện này bọn tôi hơi bị sẩy tay.”

“Thật ra sẩy tay cũng rất tốt, bớt cho về sau lại tai họa mấy cô gái khác, đời này có khả năng ổng không ngóc lên nổi nữa.”

“…………”

Mấy con quỷ mi một câu ta một câu nói nửa ngày, cuối cùng thật cẩn thận mà nhìn sắc mặt Ngụy Giai Ý: “Thù lao mà chúng ta đã nói có còn chứ?”

Ngụy Giai Ý không hé răng, tay lật một cái, 6 thỏi nguyên bảo lăn đến bên chân đám quỷ uổng mạng, 6 con quỷ mỗi đứa nhặt một cái, vô cùng phấn khởi mà nhếch miệng cười không ngừng, đúng bộ dáng nhặt tiền.

Nhưng vào lúc này, Lý Sơn Chính té trên đất nhả ra một hơi, mở mắt ra.

“Quỷ, quỷ, đều là quỷ!”

Đầu Trương Đảo đều to rồi, vội vàng đỡ gã từ trên đất lên: “Lý tổng, không thì tôi đưa ông về khách sạn nhé?”

Lý Sơn Chính vừa ngẩng đầu thì vừa vặn thấy được Ngụy Giai Ý, Lý Tiểu Tiểu với mấy con quỷ phía sau cô, lập tức bị dọa đến nhắm thẳng vào lòng Trương Đảo mà chui: “Quỷ, quỷ, quỷ còn ở đây.”

Trương Đảo cũng chả biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể tự mắng trong lòng rằng mình không hay ho, vốn chỉ muốn giật dây kiếm chút lời cho mình, không ngờ tới lại làm ra loại chuyện này.

“Không phải quỷ, mấy cô ấy là người, không phải ta hẹn Ngụy Giai Ý đến đây bàn chuyện thử vai sao.”

Ngụy Giai Ý mang theo 6 con quỷ đi đến trước mặt Lý Sơn Chính, nhìn xuống gã từ trên cao: “Ngày mai tôi sẽ tự mình liên hệ đoàn phim đi thử vai, Lý tổng ở nhà an tâm dưỡng bệnh, không cần lo lắng việc này nữa.”

Lúc này Lý Sơn Chính đã hoàn toàn không còn tâm tư đi quy tắc ngầm Ngụy Giai Ý, thậm chí ngay cả đụng gã cũng không dám đụng vào cô, sợ vừa chạm tay ngẩng đầu lên lại là nam quỷ mặt đầy máu kia, sợ chết người mất.

“Cô tránh ra, tôi không muốn gặp lại cô, tránh ra tránh ra!” Lý Sơn Chính xua tay lung tung, lại ôm chặt eo Trương Đảo, một bộ dáng kinh hách quá độ.

Trương Đảo chả có cách nào, nói xin lỗi với Lý Tiểu Tiểu và Ngụy Giai Ý rồi nhanh chóng đỡ lấy Lý Sơn Chính tè ra quần đi mất.

Trong phòng chỉ còn lại có hai người Ngụy Giai Ý với Lý Tiểu Tiểu, còn có 6 con quỷ ôm nguyên bảo luyến tiếc rời đi.

Ngụy Giai Ý vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra: “May mà vừa nãy tôi thấy số của phó đạo diễn trên di động Lý Sơn Chính, không thì ta liền đi uổng chuyến này. Đúng rồi, Tiểu Tiểu, cô nói xem Lý tổng kia làm sao vậy? Nhìn y như trúng tà ấy, cũng thật dọa người.”

“Có thể không dọa người sao!” Lý Tiểu Tiểu vừa gặm sườn vừa châm chọc nói: “Tui nói quý phi nương nương nè, cô tìm đâu ra 6 con quỷ này vậy, cả đám nhìn cực kỳ bi thảm, quả thực quá ảnh hưởng ăn uống.”

Ngụy Giai Ý: “………………”

Tui nói nè tiểu Lý tổng, lúc cô nói câu này có thể nhổ xương trong miệng ra trước sao?

Một chút cũng không chân thành!