Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật

Chương 10: Tư Bản Đến Nhân Gian Mỗi Lỗ Chân Lông Đều Bẩn





Lục Thừa Tư đi từ bên ngoài vào, trông thấy Phó Linh đứng ở phòng khách thì nhăn mày: “Cô tới làm cái gì?”Phó Linh trông thấy anh, thân mật đi lên trước: “Anh Thừa Tư, em tới thăm anh.

Anh cảm thấy dạo này thế nào, có khỏe hơn không?”Lục Thừa Tư lùi xe lăn về sau, sắc mặt không tốt nói: “Còn chưa chết.”Cảm xúc chán ghét của anh không hề biến mất, bầu không khí phòng khách nhất thời có chút cứng ngắc.

Phó Linh hơi ấm ức bĩu đc môi, lại ép mình nở nụ cười: “Em còn mang theo rất nhiều đồ ăn tới.”Lục Thừa Tư nhìn cũng không nhìn, mở miệng nói: “Tôi không ăn được, cô mang về đi.”Phó Linh nói: “Em đã hỏi qua bác sĩ, anh có thể ăn những món này.”Lục Thừa Tư không nói gì, giống như im lặng mời người rời đi.


Nếu da mặt Phó Linh mỏng hơn, lúc này sẽ không tiếp tục chờ được nữa, nhưng lúc này cô ta nhìn thấy Tạ Chiêu đứng tại cách đó không xa, tựa như thấy cứu tinh gọi cô một tiếng: “Cô chính là cô Tạ đúng không, chào cô, tôi là Phó Linh, tôi từng đọc tiểu thuyết của cô.”“Thật sao, ha ha.” Tạ Chiêu xấu hổ khẽ cười hai tiếng, từ cửa thang máy đi tới, “Chào cô.”Cô em gái này họ Phó, có phải con gái của Phó Hoằng Thâm không nhỉ?Khó trách Lục Thừa Tư không có sắc mặt tốt với cô ta, nhưng nhìn dáng vẻ cô ta hình như thích Lục Thừa Tư thật.Phó Linh lấy bình giữ nhiệt từ trên bàn trà, nói với Tạ Chiêu: “Trước đó tôi có xem phỏng vấn của cô Tạ, cô nói cô rất thích ăn tôm hùm chua cay đúng không? Đây là tôm hùm chua cay bố tôi tự làm, cô nếm thử xem.”Tạ Chiêu hơi rung rinh, a, lại thật sự là cô ta đến đưa đồ ăn cho mình?“Cái này, cái này cũng quá khách khí rồi?”“Không khách khí.” Phó Linh nhiệt tình nhét bình giữa nhiệt vào trong lòng cô, “Cô được dì Lý mời về chữa bệnh giúp anh Thừa Tư, còn phải nhờ cô hỗ trợ nhiều hơn nữa.

Đúng rồi, bố tôi chính là Phó Hoằng Thâm, trước đó hai người gặp nhau rồi nhỉ?”Tạ Chiêu ôm bình giữ nhiệt, gật đầu cười: “Gặp rồi gặp rồi.”Phó Linh tự hào nói: “Tay nghề của bố tôi khá tốt, dì Lý rất thích ăn cơm ông nấu.”“Thật sao?”“Đúng vậy, cô nhất định phải nếm thử đó.

Nếu như nguội cô bảo người ta hâm lại giúp cô là được.”“Được.” Tạ Chiêu vừa mở miệng đồng ý, ánh mắt Lục Thừa Tư lia tới.Tạ Chiêu: “…”Làm gì?Cô vô ý thức bảo vệ bình giữ nhiệt trong tay.“Triệu Khoan.” Lục Thừa Tư không nói thêm cái gì, chỉ gọi tên Triệu Khoan, Triệu Khoan phía sau anh đi lên, xách hết đồ trên bàn lên, mang ra phòng khách.

Phó Linh thấy, tức hổn hển gọi anh ta từ phía sau: “Anh làm cái gì vậy? Anh để đồ xuống cho tôi.”Triệu Khoan không hề dừng bước, trực tiếp bỏ hết đồ lên xe Phó Linh.

Phó Linh đuổi theo anh ta đến bên cạnh xe, tức giận không chỗ phát tiết: “Đây đều là tôi đưa cho anh Thừa Tư, anh mang hết về cho tôi!”Triệu Khoan không đổi sắc mặt nói: “Cô Phó Linh, chắc cô biết cậu chủ sẽ không nhận đồ của nhà cô.” Nói xong, anh ta cúi đầu nhìn Phó Linh chỉ cao tới ngực mình: “Còn nữa, cậu chủ cũng không muốn nhìn thấy người nhà họ Phó các người, mời trở về đi.”“Anh dựa vào cái gì…” Phó Linh thấy Triệu Khoan xoay người rời đi, còn muốn đuổi theo lý luận với anh ta, lại bị vệ sĩ trong trang viên ngăn lại.Tạ Chiêu thấy Triệu Khoan trở lại, không thấy đồ trong tay đâu, ôm bình giữ nhiệt định rời đi.“Chờ một chút.” Lục Thừa Tư gọi cô lại, Tạ Chiêu quay đầu, cảnh giác nhìn anh.Triệu Khoan đi đến trước mặt cô, muốn lấy bình giữ nhiệt: “Cô Tạ, đưa bình giữ nhiệt cho tôi.”Tạ Chiêu như trẻ con che chở tôm hùm chua cay của mình: “Vì sao, đây là người ta đưa cho tôi mà.”Triệu Khoan không nói gì thêm, trực tiếp lấy bình giữ nhiệt trong tay cô.

Tạ Chiêu liều mạng ôm lấy, nhưng trước mặt Triệu Khoan cô thật sự quá yếu ớt, hai hiệp đồ vật đã đến tay Triệu Khoan.Tạ Chiêu vừa tức vừa gấp nhìn Lục Thừa Tư: “Anh đây là diễn xuất của chủ nghĩa tư bản nào hả!”Lục Thừa Tư nghe vậy ngước mắt nhìn sang, đối mặt với Tạ Chiêu.“…” Tạ Chiêu hơi sợ hãi lùi về sau một bước, hít vào một hơi bắt đầu ngâm tụng Lục Thừa Tư, “Tư bản đi vào nhân gian, từ đầu đến chân, mỗi lỗ chân lông đều đổ máu và đồ vật bẩn thỉu!”“…” Nhà tư bản Lục Thừa Tư im lặng một lát, mở miệng nói, ” Đồ nhà họ Phó đưa tới, nếu cô không sợ bọn họ hạ độc thì ăn hết mình đi.”Tạ Chiêu: “…”Triệu Khoan đặt bình giữ nhiệt lên bàn, làm tư thế mời với Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu mấp máy môi, nhìn chằm chằm bình giữ nhiệt trên bàn muốn cầm lại không dám cầm: “Tôi, tôi cảm thấy anh suy nghĩ nhiều, tôi thấy ông Phó lần trước rất tốt, còn có cô Phó Linh, người ta rất đáng yêu rất nhiệt tình mà, không, không thèm làm chuyện này đâu.”Lục Thừa Tư cười cợt hừ một tiếng: “Ánh mắt nhìn người của cô kém cỏi thật ấy.


Không sợ chết thì ăn đi.”“…” Cô sợ.“Hừ, không ăn thì không ăn, ai mà thèm!” Tạ Chiêu nói một tiếng với Lục Thừa Tư rồi xoay người chạy, trước khi chạy còn lưu luyến nhìn bình giữ nhiệt một chút.Hu hu hu tôm hùm chua cay của cô.

QAQCó phải Lục Thừa Tư có chứng vọng tưởng bị hại không!Sau khi Tạ Chiêu đi, Triệu Khoan trả lại tôm hùm chua cay cho Phó Linh, quản gia đi lên, nói với Lục Thừa Tư: “Cậu chủ, theo tôi quan sát hai ngày, cô Tạ rất thích ăn cay, đồ ăn trong trang viên đều nấu kiểu thanh đạm, có lẽ cô ấy không quen.”Lục Thừa Tư khẽ mím môi, im lặng một lát rồi nói với ông: “Về sau dựa theo khẩu vị của cô ấy nấu riêng cho cô ấy đi.”“Được thưa cậu chủ.”Một lát sau, Lục Thừa Tư lại bổ sung một câu: “Tối nay làm tôm hùm chua cay cho cô ấy.”“Được thưa cậu chủ.” Quản gia khom người nhận lời, trên mặt hơi hé nụ cười.Một bên khác, Phó Linh bị đuổi đi giận đùng đùng về tới nhà.

Phó Lãng thấy đồ vật buổi sáng cô ta mang ra ngoài lại mang nguyên về, chế giễu cười một tiếng: “Đã sớm nói với em, đừng làm chuyện tốn công mà không có kết quả, em lại không tin.”Phó Linh không cam lòng hỏi anh ta: “Anh, tại sao anh Thừa Tư lại ghét em như vậy?”Phó Lãng hững hờ nói: “Ghét thì ghét thôi, em để ý cậu ta làm gì.”“Thế nhưng, thế nhưng…” Phó Linh không nói tiếp nữa, chỉ tức giận giậm chân.

Phó Lãng làm anh trai hiểu rõ chút tâm tư của cô ta, anh ta không nhịn được nhắc nhở cô ta một câu: “Phó Linh, Lục Thừa Tư không sống được bao lâu, anh khuyên em thích người khác thì hơn.”Phó Linh nghe anh ta nói như vậy, nhíu mày, nhìn anh ta: “Anh, anh Thừa Tư nhất định sẽ chết sao? Không phải phẫu thuật cũng nắm chắc 30% sao?”“Em đừng suy nghĩ.” Phó Lãng sầm mặt nhìn cô ta, “Lục Thừa Tư không chết, bố không thể nào ở bên Lý Tuyền.”“Thế nhưng…”“Đừng nhưng nhị gì hết.” Phó Lãng trực tiếp ngắt lời cô ta, “Anh cũng không biết rốt cuộc con ma bệnh Lục Thừa Tư hấp dẫn em chỗ nào?”Phó Linh bĩu môi, mắt nhìn nơi khác nhỏ giọng thầm thì: “Anh ấy đẹp trai…”“Đẹp trai có thể ăn cơm không?” Phó Lãng sắp bị cô em gái này làm tức chết, “Coi như cậu ta không chết, chờ bố ở bên Lý Tuyền, cậu ta cũng sẽ trở thành anh của em.

Hiện tại gia đình gây dựng lại cũng cấm anh em không cùng huyết thống yêu nhau, biết chưa?”Phó Linh: “…”“Em không nói với anh!” Phó Linh tức giận đẩy anh ta ra, “Sáng sớm em bị ấm ức như thế, anh không an ủi em thì thôi đi, còn mắng em nữa!”“Bị ấm ức cũng là em tự tìm.” Phó Lãng nói một tiếng với bóng lưng Phó Linh chạy đi, ánh mắt dần dần độc ác.Lục Thừa Tư sống thêm một ngày, chuyện của bọn họ sẽ thêm một phần biến số.Chuyện Phó Linh bị đuổi đi hồi sáng, Lý Tuyền cũng nghe nói, sau khi bà về đến nhà lập tức đi hỏi thăm Lục Thừa Tư.

Lục Thừa Tư đang ở phòng sách mở cuộc họp video với Khương Vũ, thấy Lý Tuyền tới, anh tắt video đi: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”Lý Tuyền cười đi qua, hỏi anh: “Tiểu Tư, hôm nay sức khỏe đỡ hơn không?”“Dạ.” Lục Thừa Tư khẽ gật đầu, hỏi bà, “Mẹ tìm con có chuyện gì không?”Mặc dù từ nhỏ sức khỏe Lục Thừa Tư không tốt, nhưng rất thông minh, lúc đi học thành tích của anh một đường tăng lên, sau đó tiếp quản công ty, phong cách làm việc cũng quyết đoán, công ty trên tay anh chỉ ngắn ngủi mấy năm, quy mô lại lớn hơn rất nhiều.


Lý Tuyền biết mình đang suy nghĩ gì anh đều biết, nên không tiếp tục vòng vo: “Mẹ nghe nói hôm nay Phó Linh đến thăm con?”“Dạ, bị con đuổi ra ngoài.”Lý Tuyền nghẹn họng, hơi khó coi nhìn anh: “Phó Linh vẫn là học sinh, lại là con gái, con đối xử với người khác như thế có phải không tốt lắm không?”“Con không cảm thấy có cái gì không tốt.” Lục Thừa Tư nhìn bà nói, “Con nói từ lâu rồi, mẹ muốn tìm bạn trai con không phản đối, nhưng Phó Hoằng Thâm không thể.”Lý Tuyền không nhịn được giải thích vài câu cho Phó Hoằng Thâm: “Mẹ cũng không biết vì sao con hiểu lầm Hoàng Thâm như vậy…”“Con không hiểu lầm.”“…” Lý Tuyền thở dài, nhìn anh nói, “Được rồi, hiện tại không nói những cái này, trước mắt quan trọng nhất là chữa khỏi bệnh của con.”Lục Thừa Tư hơi mấp máy môi, không nói gì, Lý Tuyền lại dặn dò anh vài câu rồi đi ra ngoài.

Lục Thừa Tư cũng không có tâm trạng làm việc, đóng máy tính ra bên ngoài hít thở không khí.Lúc ăn cơm tối, Lý Tuyền không có mặt.

Dĩ vãng bà ở công ty, bình thường đều ăn cơm ở bên ngoài, nhưng xế chiều hôm nay bà trở về cũng không ăn cơm ở nhà, Lục Thừa Tư không khỏi nhăn mày: “Mẹ tôi đâu?”Quản gia do dự một chút, vẫn mở miệng nói: “Buổi sáng cô Phó Linh bị đuổi đi, sau khi về nhà hình như khóc lớn một trận, bà chủ an ủi cô ấy nói buổi tối mời cô ấy ăn cơm.”“Hừ.” Lục Thừa Tư cười khẩy một tiếng, “Người một nhà này, ngược lại phân công rất rõ ràng.”Đang nói đến đó, Tạ Chiêu ỉu xìu từ trên tầng đi xuống.

Trông cô không có tinh thần, ngay cả búi tóc củ tỏi trên đầu cũng buồn bã ỉu xìu.

Quản gia và Lục Thừa Tư đồng thời ngừng tiếng, Tạ Chiêu giống như du hồn ngang qua bọn họ, nhẹ nhàng nói một câu: “Chào buổi tối.”Quản gia đi lên, quan tâm hỏi thăm: “Cô Tạ, có phải cô có chỗ nào không thoải mái?”“Không có…” Tạ Chiêu yếu ớt liếc nhìn Lục Thừa Tư ngồi đối diện, chẳng qua cô không có tôm hùm chua cay ăn, còn viết kịch bản cả buổi chiều, cảm giác cuộc đời không có chút ý nghĩa nào thôi.Quản gia sai người bưng cơm tối lên, mũi Tạ Chiêu nhạy bén giật giật, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Trời ạ, tôm hùm chua cay!”Tạ Chiêu nháy mắt mặt mày tỏa sáng, thần thái sáng láng như hồi quang phản chiếu không chớp mắt nhìn vào đĩa tôm cay bưng lên bàn: “Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Tối nay ăn tôm hùm chua cay?!”Quản gia mỉm cười, lịch sự đưa tạp dề và găng tay cho cô.Một tay Tạ Chiêu che miệng, kinh ngạc nhìn ông: “Đây là buổi sáng Phó Linh đưa tới sao? Các người không vứt đi?”“Không phải, đây là phòng bếp nấu riêng cho cô.”Một tay khác của Tạ Chiêu cũng che miệng nốt, trong mắt long lanh như có nước mắt đang dâng lên: “Trời ạ, cám ơn chú nhé quản gia, chú thật sự là một người tốt.”Quản gia cười nói: “Cô Tạ nói quá, tôi chỉ làm việc dựa theo sự dặn dò của cậu chủ thôi.”Vở kịch của Tạ Chiêu gián đoạn mất một giây, khó có thể tin nhìn về phía Lục Thừa Tư ở đối diện.Lục Thừa Tư đột nhiên làm người?Lục Thừa Tư khẽ ho một tiếng, nói với quản gia: “Chú Chu, về sau những chuyện không quan trọng thì không cần nói.”.