Không một chút động tác thừa, Việt Nam bị Nazi trói lại không thương tiếc, căn bản cậu biết được tình hình rồi.
Nazi ở đây có nghĩa ổng và Finland đang còn bàn về việc liên minh, cũng có thể đã bàn bạc xong về nó. Và đặc biệt là Nazi sẽ không đi một mình, kiểu gì cũng một đại đội tinh anh đi theo hộ tống.
Cậu trốn không được, ít nhất lúc này cậu thấy thế.
Việt Nam ngoan ngoãn bị Nazi trói lại, Nazi nhìn đôi tay bị bao bởi dây thừng trước mặt, lại nhìn lên vẻ mặt ngoan ngoãn chịu thiệt của cậu, không khỏi mủi lòng...
Và rồi gã bế thốc cậu lên, bước ra khỏi con hẻm nhỏ.
Việt Nam hắt xì một tiếng, bĩu môi khó chịu mỗi khi Nazi bước đi. Vai gã hơi cứng, khiến bụng cậu không hề thoải mái chút nào.
Nazi dường như nhận ra được, vì thế hắn dừng lại, thả cậu xuống, chuyển sang bế công chúa.
Việt Nam mắt cá chết bị Nazi bế, hai con ngươi trợn tròn. Cứ như vậy bước đi trước ánh nhìn quái lạ của người đi đường.
Sau vài phút, Nazi và cậu đến trước một biệt thự không nhỏ. Gã thản nhiên bước đi, đạp cửa ra và tiến vào trong.
"Tên đó tới chưa?" Nazi nhìn người đang đứng trong góc phòng, lạnh lùng nói.
"Chưa ạ." Người con trai mặc bộ Phát Xít vẫn cúi đầu từ lúc Nazi bước vào, vành của chiếc mũ đen che mất một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra làn da trắng.
Việt Nam im lặng để Nazi đặt xuống ghế sofa, cực kỳ ngoan ngoãn mặc gã muốn làm gì thì làm.
Đây có vẻ như là phòng khách, Việt Nam thấy có một bộ bàn ghế đắt tiền ở đây, và một số vật dụng đắt giá khác nữa. Nơi này có lính canh không nhiều, khoảng 10 người.
"Ngươi đã ở đâu suốt khoảng thời gian vừa rồi?" Nazi cầm tập tài liệu ở trên bàn lên, Việt Nam có thể nhìn thấy được mấy từ như U.K, Việt Nam ... ở trên đó.
Rõ là điều tra ra rồi, hỏi hỏi con kẹc!
"Vương quốc Anh. Tôi đã hôn mê một thời gian, lúc tỉnh dậy phát hiện mình ở đó." Việt Nam thành thật trả lời, tỏ vẻ bản thân như chưa nhìn thấy gì từ đống tài liệu mà Nazi mới cầm lên.
"I.E nói với ta rằng hắn muốn mang cậu về nơi của hắn, nhưng sau đó đã đụng tên U.K và cậu rơi vào trong tay tên kia..." Nazi lật lật mấy tờ giấy trên tay, lướt sơ qua liền hạ xuống bàn.
"Việt Nam, không phải cậu muốn giúp Poland sao?" Gã Phát Xít bỗng nhiên chuyển chủ đề, Việt Nam nhìn gã bằng đôi mắt khiếp sợ.
"Gì?" Đang nói vụ của cậu sao sang Poland rồi???
"Xem đi, Poland đã đứng đó nãy giờ, không muốn chào hỏi nhau gì sao?" Nazi thích thú nhìn vẻ mặt của Việt Nam, gã liếc sang tên lính luôn cúi gằm đứng góc phòng, rồi chậc lưỡi đứng dậy.
Poland ngẩng đầu, nhìn Việt Nam hai tay bị trói đặt trên chân, cười ngượng nhìn anh ta.
Nazi thấy không khí có vẻ hơi kì lạ, nhưng gã không để tâm, lúc này một tên lính bước vào, tiến lại phía gã và thì thầm gì đó.
Việt Nam có thể nghe được một chút, nhưng vẫn lấy được thông tin là Finland tìm Nazi.
Như vậy Nazi sẽ rời đi.
Như dự đoán, Nazi rời đi thật. Không chỉ vậy, còn "tốt tính" nói là cho cậu và Poland trò chuyện mà để lính canh đứng bên ngoài, không đứng bên trong nữa.
Gã tin, với tình trạng này Việt Nam không thể trốn đi được. Bên ngoài biệt thự không chỉ có lính canh, mà ở trên tầng, cũng có người theo dõi toàn bộ. Vì thế, Nazi yên tâm rời khỏi để đi đến nơi mà Finland hẹn gã.
Trong phòng lúc này chỉ còn 2 người. Việt Nam hít một hơi dài, rồi thở ra. Hai tay rục rịch một hồi thì dây trói lỏng ra rồi rơi xuống.
Poland nhìn một màn này, lại cúi đầu im lặng.
Việt Nam nhìn Poland rồi thu hồi tầm mắt, hai tay sờ lên mặt, cảm thấy nếu để nhiều người gặp qua gương mặt này thì vài năm nữa, khi Việt Minh và Việt Nam Dân chủ Cộng hòa lần lượt xuất hiện thì nhất định sẽ gây ra rắc rối cho họ.
Đặc biệt là Việt Minh.
Mặc dù ngôi sao trên mặt Việt Minh nó có hơi mập so với ngôi sao trên mặt cậu, nhưng mấy ai chú ý đến nó chứ.
Mặc dù Việt Minh tuyên bố đứng về phe Đồng minh nhưng nếu ai bắt gặp cậu ở chỗ Nazi hoặc đồng minh của Đức Quốc Xã thì Việt Minh sẽ phải đối diện một đống rắc rối.
Lúc này, gương mặt của cậu không nên xuất hiện ở đây.
Phải làm gì đó thôi...
Việt Nam mím môi, ngước lên nhìn Poland vẫn đứng trong góc phòng, dịu ngoan lên tiếng.
"À ừm Poland, cho hỏi phòng vệ sinh ở đâu vậy?"
Poland đã thay đổi rất nhiều so với lần cuối hai người gặp mặt, lúc này anh ta trầm tính hơn và không có vẻ bốc đồng như trước nữa. Đặc biệt, đôi con ngươi kia tĩnh lặng, khó đoán ra chủ nhân nó đan nghĩ gì.
Biết thì đã biết. Nhưng nó đếu phải vấn đề Việt Nam quan tâm.
Hiện tại việc hàng đầu mà cậu phải làm, là thay đổi gương mặt này.
Bây giờ đã là năm 1940, cờ đỏ sao vàng sắp ra đời rồi. Cậu không thể dùng gương mặt này đi đi lại lại trên đất phe Phát Xít được.
Poland nhìn cậu, sau đó gật đầu rồi xoay người đi vào trong. Việt Nam hiểu ý, đứng dậy đi theo.
Tới trước cửa phòng vệ sinh, Poland dừng lại, Việt Nam nhìn anh ta, cảm ơn một tiếng rồi bước vào trong.
Phòng vệ sinh chia thành các phòng nhỏ, Việt Nam nhìn xung quanh, không thấy gương.
Tiến vào một phòng trống, Việt Nam đóng chặt cửa lại, lắng nghe xem có ai ngoài bản thân đang ở đây không?
Sau khi xác định chỉ có một mình, Việt Nam sờ sờ mặt, thầm thở dài. Lôi chiếc điện thoại ra, gọi điện cho một ai đó.
\[Alo?\]
"Cuba, gửi cho tớ bộ trang điểm cái."
China ở đầu dây bên kia vừa mới nhấc máy: \[....\]
\[Tiểu Nam à, em gọi cho tôi hay là gọi tên đồng chí tốt của em đấy?\]
"Xin lỗi?"Nghe ở đầu dây bên kia vang lên tiếng nói khó ưa như ngày thường, Việt Nam nhíu mày nhìn lại màn hình. Ôi trời cậu ấn nhầm số, sau đó Việt Nam thẳng thừng cúp máy, ấn số gọi cho Cuba.
Ở thế giới khác, China nhìn màn hình điện thoại, đôi con ngươi bỗng trở lên tối tăm.