(Countryhuman Vietnam Harem) Xuyên Vào Sách Biết Làm Sao?

Chương 17



Việt Nam bỗng thấy tầm nhìn bị nhòe đi, cậu nheo mắt, chớp chớp mắt vài cái. Thế nhưng tầm nhìn vẫn không rõ ràng, chưa khắc phục xong thìcơn đau đầu bỗng nhiên kéo tới.

"Đjt mẹ, ông bơm thuốc vào đây à..." Việt Nam xoa xoa thái dương, gương mặt nhăn nhó mắng.

Nazi nhìn cánh tay cậu lúc mờ lúc rõ không khỏi hoảng hốt, bật dậy vươn tay tóm lấy. Đó cũng là lúc Việt Nam mất ý thức. Cả cơ thể người con trai bỗng đổ xuống, ngã vào lòng Nazi.

ーーーーーーーーー

Bên thế giới cũ, Việt Cộng mặt không giấu nổi sát khí mà nhìn kẻ đối diện, anh cười gằn nói.

"Việt Nam đi có mấy ngày mà đã nóng ruột như vậy. Xem ra việc Nam nó sang kia nằm trong kê hoạch của mày nhỉ, thằng chó."

Tuần thứ hai sau khi Việt Nam vắng mặt, Trung Quốc ngang nhiên điều quân đang đóng trên đất Campuchia áp sát vùng biên giới Cam-Việt, khiêu khích quân của anh.

Mà cuốn tiểu thuyết củ lone mà Việt Nam xuyên vào cũng do bên nó viết ra, nếu nói thằng Khựa này không liên quan thì anh đếch tin.

Đối diện Việt Cộng, China phe phẩy chiếc quạt đỏ của hắn, che đi nụ cười giả dối trên môi, hắn đáp lại.

"Chuyện tiểu Nam tất nhiên không liên quan đến ta."

"Ai biết được, vậy việc mày kéo quân của mày trên đất Campuchia tới gần biên giới nước tao là ý gì?" Việt Cộng cười lạnh, nói tiếp.

"Nhân lúc chủ nhà đi vắng nên có ý định sang đánh cướp à?"

China im lặng nhìn anh, Việt Cộng tay đã đặt lên khẩu súng giấu dưới ghế, ngay lúc này, có một người lính phi như bay vào, không quên hét.

"NGÀI VIỆT CỘNG!!!"

"Có 10 chiếc tàu chiến cỡ lớn treo cờ Trung Quốc tiến vào vùng biển của ta, hiện đang ở gần Khánh Hòa ạ..." Chú lính vội vã báo cáo, nhìn sang người đối diện Việt Cộng là ai thì không khỏi chửi thầm trong lòng.

Thằng lone dám xâm phạm lãnh hải bọn tao!!!

"Sao nó lại vào gần như thế!?" Việt Cộng tức giận, không hiểu cấp dưới làm ăn kiểu gì mà để tàu chiến của thằng China nó vào sát đất liền như thế.

"Do ngài ấy đó chứ, nhưng..." Chú lính tỏ vẻ không biết làm sao, tiến lên cúi người sát bên tai Việt Cộng, báo cáo nốt phần còn lại, giọng nói còn kèm theo chút gì đó hả hê và vui vẻ.

"10 con tàu đó bị ngài Đông Lào bắn chìm hết rồi ạ."

"Ái chà, thằng này làm ăn được đấy, phải bắn bỏ mẹ hết tàu chiến của bọn Khựa. Rất đáng tuyên dương!" Việt Cộng nghe xong cũng nguôi giận một phần, không quên tán thưởng việc người kia dụ quân China vào và đánh chìm tất cả.

Đệ đơn lên cho UN là thằng lone Trung đéo cãi được, phạm vi lãnh thổ chia rất rõ, mà tàu nó đã đi vào vùng biển của anh thì có chạy đằng trời.

China nghe thế không khỏi nhíu mày, hắn rõ ràng căn dặn rằng chỉ đỗ ngoài vùng biển của Việt Nam, sao đám ngu đó lại kéo vào tận gần Khánh Hòa.

Một lũ vô tích sự!

ーーーーーーーーーー

Bên khác, Việt Nam sau khi mất ý thức nằm im trong lòng Nazi, hơi thở như có như không làm Nazi không khỏi có chút lo lắng. Poland chứng kiến nãy giờ, trong lòng cũng nóng như lửa đốt khi thấy cơ thể Việt Nam xuất hiện vấn đề.

Nhớ lại lời nói đầy tự tin của Việt Nam, lại nghĩ đến lời đề nghị của cậu thật lâu trước đó, Poland bỗng có chút chờ mong.

Nếu anh được cậu ấy giúp đỡ, có phải anh sẽ cứu được bản thân và người dân Ba Lan không?

Sẽ độc lập, và không còn là thuộc địa của Nazi và USSR.

Vết sẹo dài sau lưng tuy đã kết vảy, nhưng ngay lúc này nó lại đau nhức lên, nhắc nhở Poland việc anh đang là thuộc địa của họ.

Không cam tâm, anh ghét phải rơi vào cảnh chó chết này.

"*Ông làm như tôi chưa bị lần nào á*."

"*Cũng có nhiều lần bị xâm lược lắm, nhưng tôi vẫn giữ được nước và đá đít bọn xâm lược khỏi đất nước của mình*."

Giọng nói không kiêu ngạo cũng không khiêm nhường, tự tin như thế.

Poland thẫn thờ nhìn Việt Nam bị Nazi bế lên tầng, đôi chân không tự chủ bước theo. Anh bước một bước, hai bước và rồi sốt sắng chạy theo.

Việt Nam không thể đi như thế, cậu không phải nói muốn giúp anh sao?

Poland chạy tới phòng của Nazi, ngạc nhiên khi thấy gã đặt cậu lên chiếc giường yêu quý của gã, điều mà gã chưa bao giờ làm kể cả đó có là mấy con điếm tình nhân.

Việt Nam làm thế nào...sao cậu ấy có thể?

Sâu trong đôi con ngươi màu xanh ấy, vẻ đục ngầu tăm tối dần biến mất. Dường như có một thứ gì đó đang chớm nở, mọc rễ ngay trong lòng anh.

Thật mong chờ, thật mong chờ.

Việt Nam, cậu sẽ đem tới cho tôi thứ gì đây...?

ーーーーーーーーーー

Việt Nam chậm chạp mở mắt, ngơ ngác nhìn bóng tối trước mặt.

Đây là đâu? Sao cậu lại ở đây nhỉ?

Sau một hồi lâu thì tầm mắt bỗng sáng dần lên, Việt Nam ngay lập tức vào trạng thái chiến đấu, cảnh giác nhìn xung quanh.

Một căn phòng không quá lớn, có một chiếc bàn lớn giữa phòng, bên trên nó là tấm bản đồ phóng to, còn lại thì chẳng có gì. Việt Nam lạnh nhạt nhìn căn phòng trống, đôi mắt dừng lại trên chiếc bản đồ lớn trên bàn, cậu bước tới, nhìn xem.

Một tấm bản đồ kí hiệu nhiều thứ, những dòng mũi tên đỏ chiến lược trên giấy, những dấu X thất thủ to đùng,...

Và lá cờ nhỏ bé cắm trên bàn. Việt Nam nheo mắt, lẩm bẩm đọc tên.

Đức Quốc Xã.

Cạch!

Tiếng cửa mở vang lên, Việt Nam quay người, nhìn kẻ hoảng hốt chạy vào và khóa sầm cửa lại.

"Nazi."

Gã Đức Quốc Xã thở dốc, gương mặt không giấu nổi vẻ hoảng loạn khi Hồng quân Liên Xô đã áp sát. Nhưng khiến gã hoảng hốt hơn, rằng trong phòng đột ngột xuất hiện người con trai kì lạ với làn da đỏ có một ngôi sao vàng giữa mặt đang thản nhiên nhìn gã.

Cậu ta đang thấy, sự chật vật của gã, xấu hổ và đầy xấu xí.

"Huh?" Người đó nghiêng đầu, dùng đôi con ngươi đen láy mà nhìn gã. Lúc đó, Nazi vô cùng kinh ngạc. Trong đôi mắt kia, chẳng có khinh thường hay chán ghét, cũng chẳng có ghê tởm hay ánh nhìn cay nghiệt nào.

Người đó nhìn hắn, coi hắn thực sự là một người bình thường vậy.

"USSR đã đến sao?" Việt Nam khép hờ mắt, lùi về sau một bước, cũng là vị trí từ cửa sổ để nhìn ra bên ngoài.

Từ nơi này, cậu có thể thấy lá cờ Phát Xít trên móc nhà cao tầng đã bị bắn rụng, rơi xuống đất và bị hàng ngàn bước chân hỗn loạn dẫm lên.

Hồng quân Liên Xô đuổi tới rồi.

"Nazi, phe Phát Xít thua rồi."

Việt Nam thở dài, kéo rèm cửa xuống, che đi khung cảnh hỗn loạn đang xảy ra bên ngoài.

Tiếng gọi dồn dập của cấp dưới lên tục vang lên bên ngoài cánh cửa sắt, nhưng Nazi lúc này nào có nghe được. Tầm mắt hắn lúc này, chỉ còn một mình người kia.

"Những tội lỗi của ông khó mà để ông sống được, nhưng..." Việt Nam khoanh tay trước ngực, gương mặt lạnh tanh như một cỗ máy, nghiêng đầu.

"...Ông muốn sống sao?"

ーーーーーーーーーー

VN lúc bình thường: Mắt vàng.

VN trong trạng thái chiến đấu: Mắt đen.

Và theo như tui biết thì trong WW2 có 7 chiến sĩ người Việt Nam từng tham gia Hồng quân Liên Xô chiến đấu chống Phát Xít Đức. Nên trong này tôi vẫn để Việt Nam phải gặp USSR và Nazi:3.

Còn về chap 5 bộ Among Us ý, không phải tui chưa đăng đâu, tui gửi Mangatoon từ tuần trước nhưng bị từ chối vì có hình ảnh không phù hợp. Cho nên tôi đã sửa và gửi lại cho bên Mangatoon lại rồi nhé, vẫn đang chờ kiểm duyệt nha.

Mong bên Mangatoon thông qua chap 5! OvO