"Không đánh nữa." Đông Lào cất điện thoại đi, mặc dù thế nhưng vũ khí vẫn cầm trên tay.
"Mấy người nghe rồi đó, dừng ở đây thôi." Đông Lào nhìn USSR, nói. Nhưng vẻ mặt không đồng tình của USSR làm Đông Lào phải nói thêm.
"Việt Nam đã dặn như thế, ta mà làm trái thì Việt Nam sẽ không cho lại gần em ấy, như thế sao ta chịu nổi!"
"Việt Nam? Ngươi không phải Việt Nam à?" USSR nhíu mày vẫy tay, đội ngũ kia liền đỡ nhau đứng dậy, nghiêm túc chào rồi rời đi.
"Ta là Đông Lào, nhưng cơ thể là của Việt Nam. Trước đó ông phải gặp em ấy rồi chứ, lúc ta tới có thấy ông kinh ngạc gì đâu." Đông Lào thấy đội ngũ kia rời đi, cuối cùng cũng chịu cất vũ khí vào điện thoại.
"Cơ thể?" Russia nhíu mày, ý tên này nói trước đó chủ nhân cơ thể này là một người khác? Cái quái gì vậy?
"Tất nhiên, hồi trước ta và Việt Nam vẫn hay đổi cơ thể cho nhau. À quên, ngươi không phải Russia chỗ ta." Đông Lào nhàn nhạt nhìn y, chậc một tiếng.
"Thế hiện thân đất nước các ngươi rốt cuộc là Đông Lào hay Việt Nam?" USSR hỏi.
"Tất nhiên là Việt Nam rồi, tên đất nước là Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam mà." Đông Lào tiến tới thùng gỗ gần đó, nhảy lên rồi khoanh chân ngồi trên đó, nhìn họ nói.
"Nó không đáng tin chút nào, chẳng có bằng chứng gì để chứng minh lời nói của ngươi là thật!" Russia lớn tiếng nói.
"Việc của ta là nói, còn ngươi tin hay không, sao ta phải quan tâm chứ?" Đông Lào tay chống má, nhướn mày nhìn Russia.
"Dù sao thì, các người cũng đâu phải cái gì cũng biết." Ngay cả bản thân chỉ là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết chết tiệt, các người có biết gì đâu?
Ở lịch sử chỗ anh, tất nhiên sự tồn tại của họ là thật. Nhưng nó không giống trong quyển tiểu thuyết rẻ rách này.
*Kết quả trong tiểu thuyết à, chậc chậc, đáng buồn biết bao*.
Russia nghe vậy liền cứng họng. Đông Lào nói đúng, không phải cái gì họ cũng biết, minh chứng rõ ràng nhất chính mà thứ hình hộp nhỏ mà Đông Lào đang giữ.
USSR cũng không tin tưởng lắm, nhưng hắn không có phủ định điều Đông Lào nói.
Nếu như lời Đông Lào nói là thật, vậy có nghĩa năm 1991 hắn sẽ chết, và cả đầu hàng Nazi như Việt Nam nói,...
"Yên tâm, Việt Nam đã tới đây rồi. USSR, ông chắc không cần phải lo đâu..." Đông Lào nói, anh nhìn một cái là biết USSR đang nghĩ gì, bởi suy nghĩ của hắn hiện hết lên mặt rồi.
Đông Lào biết rõ, Việt Nam luôn đau đớn khi nhớ đến cái chết của USSR. Nhìn cái cách em ấy luôn tới Nga thăm mộ USSR vào những ngày cuối năm là đủ biết em ấy quan tâm USSR cỡ nào.
Từ ngày 26 đến 30 tháng 12 hàng năm.
Ngày 30/12/1922, sinh nhật của USSR.
Ngày 26/12/1991, ngày Liên Xô tan rã và là ngày USSR tan biến khỏi thế gian.
Mà trong này USSR còn sống, Việt Nam đã tới đây thì em ấy nhất định sẽ làm mọi cách để USSR không chết.
"..." USSR im lặng, bầu không khí bỗng chốc trở lên kì lạ.
"Ý ngươi là gì!?" Russia nhìn USSR rồi nhìn sang Đông Lào, y vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
"Đó là vì ngươi quá trẻ để có thể hiểu các bô lão đang nói chuyện gì, nên là cậu chỉ cần nghe thôi cậu trai trẻ." Đông Lào nhìn Russia, ra vẻ bề trên mà nói y.
"Thôi! Ta không thể cung cấp cho các người thêm thông tin nữa." Đông Lào nhảy khỏi thùng gỗ, phủi phủi lớp tuyết mỏng trên vai, nhìn hai cha con USSR nói.
"Không phiền khi sắp xếp cho ta chỗ nghỉ chứ?"
USSR nhíu mày, cuối cùng gật đầu bảo Russia đi sắp xếp chỗ nghỉ cho Đông Lào, Russia một phần cũng bắt đầu tôn trọng Đông Lào sau khi một mình anh hạ cả đại đội do y huấn luyện nên rất nhanh chóng đi làm việc.
Đông Lào được một chiếc lều riêng đủ một người ở, nằm giữa hai lều của USSR và Russia. Tuy cái lều của anh không to bằng hai cái lều bên cạnh nhưng đương nhiên anh không bày tỏ khó chịu gì rồi, và mọi thứ vẫn trôi qua nhẹ nhàng cho đến sáng hôm sau.
Đúng vậy, sáng hôm sau, USSR tiếp một vị khách không mời mà tới vào lều của mình, đó là Nazi.
"Không biết ngươi tới đây làm gì?" USSR nhàn nhạt nói, tay nghịch chiếc bút máy trên tay.
Nazi cười nhạt, nhìn USSR nói.
"Chà, chỉ là ta muốn tìm con chuột nhỏ đã trốn mất của ta thôi."
"Chuột?" USSR nhíu mày, giây sau liền hiểu ra.
"Ý ngươi là Poland? Tên đó trốn khỏi chỗ ngươi rồi sao?" Nếu là vậy thì quân Nazi quá ngu xuẩn và yếu kém rồi.
"Ngươi đánh giá tên đó cao quá đấy, ta đang nói tới người khác." Nazi nhướn mày, khinh thường nói. Sau đó, một tiếng nói vang lên khiển USSR và Nazi phải dừng cuộc nói chuyện.
"Ê USSR, chỗ ông có rượu không? Russia và quân của cậu ta nốc hết Vodka rồi." Đông Lào bước vào trong lều, thấy USSR đang tiếp khách liền nói.
"Ồ, khách à? Thế chỗ ông còn rượu không, USSR?" Anh chỉ là muốn thử chút Vodka thôi, tại lâu rồi chưa thử nên có hơi thèm.
Cơ mà...
Nazi nghe thấy tiếng nói liền quay lại, thấy người con trai da đỏ với ngôi sao vàng giữa mặt liền vui vẻ nói.
"Ô kìa chuột nhỏ của ta, cậu còn nhớ ta chứ?"
USSR: "..."
Đông Lào cả người cứng đờ, thằng kia gọi anh là con chuột nhỏ??? Không đúng, đây là cơ thể Việt Nam, rất có thể hai người đã gặp nhau trước đó.
Nó gọi Việt Nam của anh là cái gì!!?
"Nhớ nhớ con cak, chuột nhỏ cái lone!! Mày là thằng đéo nào mà dám gọi Việt Nam của tao như thế!!!!?" Đông Lào cục tính lên, trừng mắt giơ ngón giữa lên, mở miệng chửi.
Nazi: "...."
USSR: "..."
ーーーーーーーーーーーーー
Bên Việt Nam thì nhẹ nhàng hơn hẳn, bên này so với thời gian trong tiểu thuyết thì ngắn hơn. Nếu trong đó trôi qua 4 tháng thì bên này là 1 tuần mà thôi. Lúc này là buổi tối, trong phòng ngủ của Việt Cộng, hai anh em nằm trên giường, cậu ngồi trong lòng Việt Cộng, nghịch ngợm điện thoại Việt Cộng chơi game.
"Bên đấy không ai bắt nạt em đúng không?" Việt Cộng tựa cằm lên vai cậu, hai tay ôm cậu chặt hơn, hỏi.
"Vâng, em không để mình chịu thiệt đâu. Mà, dạo này anh vẫn khỏe chứ?" Việt Nam nhìn màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ "*Victory*" màu vàng hoa mỹ trên nền xanh đen, rồi tắt điện thoại đi và ngẩng đầu nhìn Việt Cộng.
"Tất nhiên là khỏe, từ lúc em sang đó làm bọn anh lo lắng lắm đấy." Việt Cộng hôn trán cậu, ánh mắt nhu hòa nhìn cậu em trai cưng của mình.
Việt Nam cười hì hì, xoay người hôn lên má anh một cái, khúc khích nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Việt Cộng mà nói.
"Làm mọi người lo lắng rồi, nhưng mà em vẫn cần phải ở bên đấy, em hứa với Poland là em sẽ giúp cậu ấy."
"Nên là anh à, nếu có cách đưa em trở về, hãy chờ em xử lí chuyện bên đó xong nhé?"
Việt Cộng im lặng, anh nhìn cậu, đối diện với sự quyết tâm và làm nũng của cậu, anh không cứng rắn với cậu được.
"Được rồi, anh sẽ nói chuyện với Russia. Còn bây giờ em phải đi ngủ thôi, xuống giường đi sang phòng bên trái, đó là phòng của em." Việt Cộng chỉ cửa phòng, nói.
"Em ứ chịu đi đấy, em thích ngủ ở đây với anh, làm sao? Anh tính đánh em à?" Việt Nam hất mặt lên, câng câng nhìn Việt Cộng làm anh nhịn không được mà phụt cười.
"Rồi rồi tên nhóc con này, đi ngủ thôi. Mai tên China kia đến còn lấy sức mà ra uy với nó chứ." Việt Cộng xoa xoa đầu Việt Nam, cậu cũng ngoan ngoãn nằm sang bên cạnh, tủm tỉm cười kéo chăn lên đắp. Việt Cộng nằm xuống, búng tay một cái, đèn trong phòng tắt hết.
Và đêm đó trôi qua nhẹ nhàng, để đến sáng hôm sau, họ sẽ đối mặt trực tiếp với anh bạn hàng xóm lâu năm có tiếng.