[Countryhumans France Empire x Indochine] Dương Lệnh Tự Thái Sơn

Chương 39: Khi trời đổ mưa



France Empire sau khi cất những lá thư lại thì cũng rời văn phòng mà đi ra ngoài.

Hắn theo thói quen đi tới vườn sau, ngay khi tới nơi, đập vào mắt hắn là Đông Dương đang ngồi chơi đan vòng hoa với Nam Kì.

Một khung cảnh thật đỗi bình dị và đẹp đẽ biết bao.

Hắn muốn tiến lại gần ôm y ngay lúc này.

Chứng minh rằng điều ấy không đúng.

Quái vật thì có sao chứ?

Bọn họ cũng có thể yêu đương mà.

Sẽ không sao đâu.

Nhưng vừa nhấc chân lên hắn lại không dám tiến lại gần.

Hắn sợ...

Cơ thể hắn run lên vì nỗi sợ này.

Hắn sợ bản thân sẽ phá hỏng đi sự bình dị kia.

.....

Đông Dương ngẩn người nhìn lên.

Hình như có ai đó vừa nhìn y.

"Anh, có chuyện gì ạ?"

"Không có."

Y cười đáp lại rồi tiếp tục chơi với Nam Kì.

Chỉ là trong lòng đột nhiên có chút bất an.

Cực kì bất an.

Ngón tay y đưa lên, khẽ chạm tới chiếc khóa treo trên cổ.

Tách.

?

"A, mưa mất rồi."

Nam Kì ai oán cất lên, nhanh chóng nắm lấy vòng hoa mình đan được mà chạy về phía biệt thự.

"Anh, mau lên. Mưa đen bắt đầu kéo tới đậm hơn rồi. Tí nữa sẽ mưa rất lớn cho xem."

"A, được."

Đông Dương nhanh chóng chạy theo.

Tí nữa phải tìm hắn nữa.

....

Khu rừng khẽ động, một con sói lớn chạy những bước dài vượt qua từng cánh gốc cây cổ thụ.

Cơn mưa lớn lên từng hồi nhưng bộ lông của nó lại chả ướt một chút nào.

Thật kì lạ.

Rồi nó bắt đầu chạy chậm lại, quay đầu nhìn về hướng căn biệt thự đằng xa.

Đôi mắt nó ánh lên vẻ khó tả rồi lại quay đầu chạy tiếp cho đến khi tìm được một hang động lớn để trú mưa.

Cơn mưa rất lớn.

Tiếng rào rào cứ vang không ngớt, tiết trời dần dần âm u, xám xịt như đêm tối.

Đang thời gian chuyển mùa nên mưa lớn cũng không lạ.

Có lẽ sắp tới sẽ có tuyết chăng.

Sẽ rất lạnh đấy.

"FE, ngươi có đó không?"

Đông Dương mở cửa văn phòng mà bước vào.

Văng tanh, chỉ còn đó những giấy tờ chưa được phê duyệt qua.

"Hắn đi đâu được nhỉ?"

Từ lúc trời đổ mưa tới giờ thì y đã đi tìm khắp biệt thự rồi vẫn không thấy.

Phòng hắn cũng đã xem qua luôn rồi.

"Quản gia, ông có biết ngài France Empire đi đâu rồi không?"

"Hồi nãy tôi có thấy ngài ấy ra ngoài, chắc sẽ về ngay thôi."

"Nhưng tôi đã hỏi tài xế với những người khác, ngài ấy đâu có đi ra ngoài đâu."

"Vậy... có thể ngài ấy đang ở trong rừng rồi."

Lão quản gia vừa đáp lại vừa cười cười nhìn Đông Dương.

"Mỗi khi buồn phiền việc gì đó ngài ấy thường sẽ chạy vào rừng để yên tĩnh. Đến tối ngài ấy sẽ về thôi."

Đông Dương đưa tay lên nắm chặt chiếc khóa được treo trên sợi dây chuyền, bất an càng dâng lên.

Đến tối hắn sẽ về thôi.

Nhưng nếu hắn buồn phiền có thể tới tìm y mà, cần gì phải chạy vào rừng chứ.

"Anh, anh đừng lo. Tên đó sẽ về thôi mà."

"Anh... đâu có lo chứ."

Y gượng cười nhìn Nam Kì rồi về phòng.

Thật sự rất trống trải.

.....

Ngủ một mạch đến tối, đầu thật nặng.

Toàn thân đều nặng.

Đông Dương mở mắt nhìn, câm lặng....

"...."

Một con sói lớn đang đè lên người y.

Trên thân thể nó dính đầy bùn đất, bộ lông còn có chút ướt như vừa bị dính nước mưa.

Thứ quái quỷ gì đây.

Đôi mắt màu xanh lam đậm nhìn chằm chằm vào Đông Dương, dường như cảm nhận được sự khó chịu y mà nằm qua một bên.

Vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm.

Đông Dương vừa nhìn thấy nó rời qua liền lập tức bật dậy mà phóng ra cửa.

Rầm!

À, đó không phải tiếng cửa đóng sầm lại đâu.

Đó là tiếng Đông Dương bị con sói kia kéo chân rồi đập mặt xuống sàn đấy.