Couple Này Chú Không Ship Sao?

Chương 19: Điềm gở!



Cào phím: Rùa màu lam

Chiếc taxi trên con đường bằng phẳng bỗng hơi xóc nảy.

Giản Minh Chu đột nhiên mở to mắt, lập tức tỉnh táo!

...Anh vừa nói cái gì! ?

Ánh sáng trong xe lờ mờ không thấy rõ vẻ mặt người bên cạnh, một mảnh yên tĩnh. Giản Minh Chu toát mồ hôi hột: Sao Tạ Cảnh không nói gì, cậu phát giác được gì rồi sao?

Không sao, chỉ cần anh không nhắc, mọi chuyện tự nhiên sẽ trôi qua thôi...

Đang định nói chuyện, phía trước bỗng vang lên tiếng ho nhẹ.

"Khụ." Tài xế giả vờ thản nhiên phát ra âm thanh nhắc nhở: "Đoạn đường phía trước, đèn sáng lắm."

Giản Minh Chu: "......"

Tạ Cảnh: "......"

Bọn họ không định miệng kề miệng! Nhắc nhở dư thừa quá rồi!

Hiện tại cuối cùng anh cũng hiểu cảm giác của Hà Lộ Thần.

Trong không gian tĩnh lặng khiến người ta nghẹt thở, một âm thanh nhẹ nhàng như tiếng cười không nén được từ bên cạnh truyền đến.

Vừa khi chiếc taxi đi vào đoạn đường sáng, ánh đèn rọi vào trong xe. Giản Minh Chu quay đầu, nhìn thấy ánh đèn chiếu lên khuôn mặt anh tuấn đầy ý cười của Tạ Cảnh.

"Đang nghĩ tại sao tôi không nói gì à, chú nhỏ?"

"......" Giản Minh Chu.

Lòng anh hoảng hốt: Lại cố ý! Trêu anh à!

Tạ Cảnh cong môi, thong dong nhìn anh. Lòng anh bình tĩnh lại, quay đầu dịu dàng đáp: "Đúng rồi, dù sao thì đây cũng là lần cuối chúng ta nói chuyện với nhau mà."

Tạ Cảnh: "......"

Tận tới lúc xuống xe, Giản Minh Chu vẫn giữ nụ cười tươi như gió xuân, thậm chí còn đánh giá năm sao cho tài xế: "Anh đúng là người tốt."

Người lái xe lắng nghe toàn bộ quá trình, nơm nớp lo sợ: "...Không tốt như cậu nói đâu."

Giản Minh Chu lắc đầu: "Đến mức không thể tốt hơn được nữa rồi."

Tài xế tuyệt vọng rời đi, Tạ Cảnh đi theo sau anh, nghiêng đầu hỏi: "Chú nhỏ, tôi đùa quá trớn, chú giận rồi à?"

Anh vô cùng điềm tĩnh: "Sao có thể."

"Nhưng chú cười..." Tạ Cảnh quan sát vẻ mặt anh, lựa lời diễn đạt: "Nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao." [1]

[1] Một câu thơ trong bài Vịnh liễu của nhà thơ Hạ Tri Chương, có nghĩa là 'gió xuân tháng hai như kéo dao'.

"......"

Diễn đạt tinh tế quá ha.

Đang nghĩ nên nói gì, một bàn tay to lớn che trên đỉnh đầu anh. Lúc này trời còn mưa nhỏ giọt, từ trên cao Tạ Cảnh rũ mắt nhìn anh: "Hay là về nhà trước rồi nói?"

Lời nói Giản Minh Chu nghẹn lại, vỗ vỗ cậu tỏ ý không cần che: "Đi thôi."

Vài bước vào chung cư, mở cửa nhà.

Cơ thể hai người đều hơi ẩm ướt, Giản Minh Chu lấy khăn cho cả hai. Anh vừa lau mặt, vừa nhìn Tạ Cảnh cao lớn đang lau cổ.

Mặc dù trên xe anh đáp trả được câu nói kia, nhưng bây giờ nên nói gì đây——

Anh cũng không tức giận, mỉm cười chỉ để che giấu.

Theo Tạ Cảnh, khẳng định chỉ là một trò đùa thẳng thắn. Chẳng qua vì anh hiểu nhiều về BL, cho nên có chút quẫn bách.

Giản Minh Chu ngẫm nghĩ, lau tóc nói: "Tiểu Cảnh à, tôi không có giận, chỉ là sau này đừng đùa như vậy với con gái."

Giữa người cùng giới Tạ Cảnh không hiểu, đổi thành con gái chắc sẽ hiểu thôi.

Tạ Cảnh dừng lại nhìn về phía anh, khăn che khuất nửa khuôn mặt cậu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ không đùa như vậy với con gái đâu."

Tạ Cảnh yên lòng: Tốt lắm, quả nhiên là hiểu rồi.

Tạ Cảnh: "Hơn nữa, cũng không ai vạ miệng như thế giống chú."

"......" Ánh mắt Giản Minh Chu lại trở nên dịu dàng: "Được rồi, đi tắm mau lên."

Tạ Cảnh cười cho qua: "Chú tắm trước đi."

------

Hôm sau Giản Minh Chu không cần đi làm, lúc tỉnh dậy Tạ Cảnh đã rời nhà rồi.

Anh ăn sáng, dọn dẹp một lát.

Đang nghĩ xem có cần làm gì nữa không, điện thoại chợt có tin nhắn của Hà Tập gửi đến.

【Hà Tập】: Anh Minh Chu, hình như Tạ Cảnh bị cảm rồi. Nhưng cậu ấy không chịu nhận, khăng khăng tập huấn tiếp.

Cảm rồi? Giản Minh Chu ngơ ngác.

Là vì hôm qua dính mưa, sau khi về nhà Tạ Cảnh lại nhường anh tắm trước...

Anh trả lời tin nhắn, sau đó ra khỏi nhà đến trường học.

Taxi dễ dàng tìm được đường đến điểm tập huấn, trên sân đấu còn vài nhóm học sinh đang chia ra tập luyện. Lúc này trời nắng to, tiếng còi vang lên ầm ĩ.

Giản Minh Chu từ một phía đi tới.

Hà Tập quay đầu nhìn thấy anh, định lớn tiếng gọi thì bị Châu Hứa Dương một tay kéo lại! Châu Hứa Dương đi đến: "Anh Minh Chu."

Giản Minh Chu hỏi: "Tạ Cảnh đâu?"

Châu Hứa Dương chỉ về một góc khu nghỉ ngơi, thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc: "Trạng thái cậu ấy không tốt, huấn luyện viên bảo cậu ấy nghỉ ngơi."

Giản Minh Chu giật mình: "Nghiêm trọng lắm sao?"

Châu Hứa Dương ấp úng: "Chạy 200 mét chậm hơn tận 0.2s so với bình thường."

"......"

Anh không hiểu lắm khái niệm thời gian của sinh viên điền kinh.

Giản Minh Chu chào hai người, đi về phía Tạ Cảnh. Hai tay cậu đặt trên đầu gối, cúi đầu nghỉ ngơi.

Bóng người lờ mờ phía trước, Tạ Cảnh ngẩng đầu, nhìn thấy anh liền ngơ ngác một lúc: "Chú nhỏ, sao chú lại tới đây?"

"Nghe nói cậu bị cảm rồi."

Dứt lời, hai mắt nhìn nhau, trong lòng cùng hiện ra câu nói hôm qua: Bọn họ sẽ vì mắc mưa mà không tham gia cuộc thi được...

Bầu không khí nhất thời có chút khó tả, Tạ Cảnh mở lời trước: "Hà Tập báo cho chú à?"

Giản Minh Chu nhớ trong tin nhắn wechat của Hà Tập có nhắn câu "trời sinh cố chấp", liền đổi cách nói khác: "Cậu ta nói cậu tinh thần cứng rắn, không bao giờ từ bỏ."

"Tâng bốc quá đà rồi, chú nhỏ."

"......"

Trong lúc nói chuyện cậu lại cúi đầu ho vài tiếng.

Giản Minh Chu nhìn sắc mặt của cậu, ánh mặt trời chiếu xuống, cổ thấm ướt mồ hôi, ửng đỏ, cũng không rõ là do nắng hay do sốt nữa.

Anh áp mu bàn tay lên trán cậu, lông mi Tạ Cảnh run lên.

"Hình như hơi nóng, nhưng nhiệt độ cơ thể của cậu vốn dĩ đã cao rồi. Tôi đưa cậu đến phòng y tế đo nhiệt độ trước đã."

Tạ Cảnh còn định từ chối, Giản Minh Chu bình thản nhìn cậu: "Trong truyện tranh thiếu niên, có vài nhân vật chính bướng... tinh thần cứng rắn, cuối cùng không thể tham gia cuộc thi vì bị ốm trong lúc huấn luyện.

Tạ Cảnh dao động, cuối cùng đứng lên đi về phía phòng y tế.

"Chú nhỏ, khuyên bình thường tôi sẽ nghe, không cần đột nhiên phát động sức mạnh ngôn từ đâu." [2]

[2] 言灵 /yán líng/ tiếng Nhật là kotodama, nghĩa là ngôn linh, sức mạnh linh hồn của ngôn ngữ.

"......" Giản Minh Chu.

Đến phòng y tế, trong phòng không có ai.

Trong phòng y tế sạch sẽ ngăn nắp, thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, một bên là bàn làm việc, tủ thuốc, nửa bên kia phủ rèm che, đằng sau có vài chiếc giường.

Giản Minh Chu tìm được nhiệt kế kéo cánh tay Tạ Cảnh lên: "Đo nhiệt độ trước đã."

Nhiệt kế vừa chạm vào, cánh tay Tạ Cảnh liền run lên.

" ? " Giản Minh Chu ngước mắt nhìn lên, hơi tò mò. Dù sao thì Tạ Cảnh nhìn có vẻ không có điểm yếu: "Tiểu Cảnh, chẳng lẽ cậu sợ nhột à?"

"Lạnh." Tạ Cảnh kẹp nhiệt kế nói: "Những nơi không thường xuyên chạm tới thì sẽ hơi nhạy cảm mà."

"Ồ, còn chỗ nào nữa không?" Giản Minh Chu thuận miệng hỏi, nói xong lập tức phanh lại. Muộn màng nhận ra câu này hình như hơi...

Phía trước im lặng vài giây, anh định chuyển chủ đề, Tạ Cảnh chợt cười một tiếng, cụp mắt xuống: "Ở tai nữa."

...

Đo nhiệt độ xong, hiển thị: 37.2 độ.

Nhiệt độ cơ thể Tạ Cảnh vốn đã cao, thế này cũng không tính là sốt.

Giản Minh Chu thở phào, thấy bác sĩ vẫn chưa quay lại, bèn đi đăng kí, tìm vài loại thuốc thường dùng đưa cậu uống: "Cậu uống xong nằm nghỉ một lúc đi."

Tạ Cảnh ngửa đầu uống thuốc, nhỏ giọng: "Ừm." Cậu uống xong lại mím môi hỏi: "Vậy chú thì sao?"

"Hôm nay tôi không có việc, ở đây với cậu vậy."

"Cảm ơn chú nhỏ."

Tạ Cảnh nói xong đi vào bên trong nằm.

Giản Minh Chu đợi bên ngoài, buồn chán nhìn quanh: Phòng y tế sạch sẽ ngăn nắp, cảnh kinh điển trong truyện tranh học đường...

Trong lòng rục rịch, lấy điện thoại chụp làm tư liệu.

Phòng y tế ở lầu một, một cánh cửa sổ mở toang, hướng ra bên ngoài. Anh chuẩn bị từ cửa sổ chụp một tấm, một bóng dáng từ cửa sổ hiện ra...

Người mặc áo blouse trắng, cánh tay cường tráng vịn lên khung cửa sổ.

Cùng lúc đó, Giản Minh Chu ấn nút chụp.

Tách! Hai người nhìn nhau qua ống kính, đồng thời câm lặng. Trong không khí ngưng trệ, nhất thời không biết ai là người sốc hơn.

Một lúc lâu, Giản Minh Chu xóa bức ảnh, giả vờ không có gì xảy ra, bỏ điện thoại xuống.

Đối phương cũng lấy lại tinh thần, nhảy lên cửa sổ rồi đáp xuống bằng tư thế đại bàng vỗ cánh.

Sau đó đứng dậy vỗ vỗ quần áo, bộp bộp.

Giản Minh Chu nhìn bảng tên trước ngực anh ta: Bác sĩ trường học Đoạn Đình Phương.

Thì ra là bác sĩ của trường.

Vẻ ngoài bác sĩ tầm khoảng ba mươi tuổi, trông giống giáo viên làm việc ở phòng y tế điển hình trong truyện tranh. Ngũ quan đoan chính trưởng thành, đeo kính không gọng. Có chút râu dưới cằm, nhưng trông không hề luộm thuộm.

Giản Minh Chu không nhịn được nhìn về cửa sổ phía sau anh ta: "Tại sao anh..."

Đoạn Đình Phương cười nho nhã: "Khi ông trời đóng một cánh cửa lại, ngài sẽ mở ra cho ta một cánh cửa khác..."

Giản Minh Chu mím môi: "Cửa là tôi đóng đấy."

Đoạn Đình Phương: "......"

"Đoạn thẳng ngắn nhất giữa hai điểm." Anh ta nhanh chóng tìm cớ khác cho việc nhảy cửa sổ của mình, sau đó chuyển chủ đề: "Vậy nên, xin chào, có bệnh gì?"

Nhớ đến Tạ Cảnh đang nghỉ ngơi, những lời thô tục như nước sông cuồn cuộn nghẹn trong cổ họng.

Giản Minh Chu chỉ vào bên trong, nhẹ giọng nói: "Sinh viên bị cảm ngủ rồi, tôi là người giám hộ."

Bác sĩ phát ra một hơi dài: "Ồ......"

Hai người hết chuyện để nói.

Vị bác sĩ quay người ngồi xuống bàn làm việc.

Giản Minh Chu thấy anh ta móc giấy bút ra, chăm chú viết gì đó, bèn không làm phiền người ta làm việc nữa, ngồi bên còn lại lấy điện thoại giết thời gian.

Nửa phút sau, bóng người hiện ra phía trước.

Giản Minh Chu ngẩng đầu, thấy vị bác sĩ đi tới đưa cho anh mảnh giấy có các đường kẻ ngang dọc. 

Giản Minh Chu ném cho anh ta ánh mắt khó hiểu: ?

Bác sĩ nhẹ giọng nói: "Không có gì làm nhỉ, đánh cờ caro đi."

Giản Minh Chu: ......

Ba phút sau, hai người ngồi xuống bàn làm việc.

Giản Minh Chu cầm bút bi, bắt đầu những nước cờ đơn giản nhất. Kỳ nghệ đối phương cũng khá tốt, đi các nước cờ hiểm ác giống anh.

Thế là anh dần đắm mình vào trận cờ...

Đợi khi giấy trên bàn xếp thành một đống, cuối cùng bên cạnh cũng có động tĩnh.

Giản Minh Chu quay đầu, nhìn thấy Tạ Cảnh vén rèm cửa đi ra.

Tạ Cảnh ngủ bù một giấc, vẻ mặt lười biếng mang theo chút gắt ngủ. 

Cậu nhìn xuống, dường như bị cảnh tượng khó hiểu trước mặt làm cho kinh ngạc, sau đó đi đến bên bàn, liếc nhìn chồng giấy ở trên: "Chú nhỏ à..."

"Suỵt." Vị bác sĩ đang tập trung: "Xem cờ không được nói." [3]

[3] Thành ngữ  观棋不语 xuất phát từ câu 观棋不语真君子,落子无悔大丈夫 (xem cờ không nói là quân tử, hạ cờ không hối hận là đại trượng phu).

Giản Minh Chu kinh ngạc nhìn lên: Đó là bệnh nhân của anh đó! Tốt xấu gì cũng phải hỏi han một câu chứ!

Anh cắt ngang trận cờ: "Xem cho tiểu Cảnh trước đã."

Vị bác sĩ chỉ đành luyến tiếc đứng dậy, nhìn Tạ Cảnh: "Ừm, nam sinh thể thao, khỏe mạnh cường tráng, tràn đầy nhựa sống." Anh ta vạch mắt ra: "Không có vấn đề gì lớn."

Tạ Cảnh vô cảm nhìn qua.

Giản Minh Chu liếc mắt: Khỏe mạnh cường tráng, tràn đầy nhựa sống, một đấm bay bác sĩ.

Anh liếm môi, hỏi Tạ Cảnh: "Cảm giác thế nào rồi?"

Tạ Cảnh nhàn nhạt đáp: "Khá ổn, cách tay có lực đấm rồi."

...Anh biết ngay sẽ thế này mà.

Có điều thân thể Tạ Cảnh vốn đã tốt, quả thực không có vấn đề gì nghiêm trọng. Đoạn Đình Phương lại kê cho cậu ít thuốc, sau đó xua tay đuổi hai người ra ngoài.

Ra khỏi phòng y tế, hai người sóng vai bên nhau trên hành lang.

Tạ Cảnh cầm bịch thuốc, mắt nhìn phía trước: "Chú nhỏ, chú đánh cờ caro với tên bác sĩ kỳ lạ đó tận 40 phút à?" Cậu lại cau mày: "Anh ta là bác sĩ của trường thật sao?"

"Chắc thế, trông cách anh ta vạch mắt cậu cũng khá chuyên nghiệp."

"......"

Giản Minh Chu cảm thấy đối phương là một mặt hàng khá thần kỳ. Nhưng cũng có thể cảm giác Đoạn Đình Phương mang tới cho anh giống nhân vật truyện tranh quá, nên mức độ tiếp thu của anh khá cao——

Suy cho cùng rất nhiều nhân vật chính trong truyện tranh BL là bác sĩ trường học mà.

Anh đi xuyên qua hành lang, nhìn thấy ánh nắng rực rỡ phía lối ra: "Thi thoảng cũng có bác sĩ trường học có thuộc tính kỳ lạ như này, nếu đưa vào truyện tranh thì..."

Tạ Cảnh quay đầu nhìn anh.

Anh mạnh mẽ kéo dòng suy nghĩ về: "...Là Doctor Strange."

Tạ Cảnh phì cười, quay đầu nói: "Thế cũng không kỳ lạ lắm."

Giản Minh Chu tạm thời quản được cái miệng, dè dặt đáp: "Ừm..."

Đi vài bước ra khỏi hành lang, bên ngoài ánh nắng rực rỡ chiếu thẳng xuống, sáng bừng sân tập và bãi cỏ xanh phía trước.

Cây cối bên sân đung đưa xào xạc, mang cho tim người ta cảm giác rạo rực: 

Suýt nữa sứt mồm lỡ lời lần nữa rồi.

Bản thân vốn là một người cẩn thận, dạo này cứ bị làm sao ấy nhỉ, chẳng lẽ càng ngày càng thân thiết với Tạ Cảnh, dần dà buông bỏ phòng bị, bung xõa hết luôn...

Không, cũng không hẳn là như vậy.

Hình như mọi chuyện bắt đầu từ sự cố của Lusen.

Giản Minh Chu nghĩ nghĩ, tay đặt lên tim, đây đúng thật là điềm gở mà.

——————

Tác giả có lời muốn nói: 

Giản Minh Chu: Mọi thứ bắt đầu sụp đổ từ sự cố của Lusen. (Chắp tay)(Cầu nguyện)(Lui xuống)

Lusen: ? (Cầm Americano khó hiểu)

Đếm ngược thời khắc lật xe. (Chắp tay)