Couple Này Chú Không Ship Sao?

Chương 2: Bị dễ thương tấn công rồi



Cào phím: Rùa màu lam

Trước cửa, người giao hàng đã đưa thùng giấy đến tay Tạ Cảnh.

"Là anh Giản Minh Chu đúng không? Mời anh kí nhận đơn ạ."

Tạ Cảnh cúi đầu nhìn thùng bìa cứng trong tay. Thùng không lớn nhưng nặng trịch. Không phải là đồ của cậu.

"Tôi..." Vừa mở lời, một bàn tay trắng trẻo cân đối từ phía sau vươn ra, túm lấy cổ tay cậu.

"Chờ một chút! Là đồ của tôi!"

Tạ Cảnh quanh đầu, đối diện với khuôn mặt đang ngước lên của Giản Minh Chu.

Mái tóc mềm mượt hơi loạn, hơi thở hổn hển, bàn tay túm cổ tay cậu còn trắng hơn cậu một chút. Bởi vì dùng lực, mu bàn tay nổi lên những đường gân nhạt.

Tim Giản Minh Chu lúc này đập thình thịch.

Nhưng anh vẫn cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên, giống như chỉ tùy tiện mặc quần áo rồi nhàn nhã đi bộ ra nhận hàng.

Người phía trước trầm mặc một lát: "Chú nhỏ."

Giản Minh Chu liếc nhìn dòng thông tin sản phẩm trên thùng bìa cứng: [Tài liệu sách vở]

...May quá, không có từ không nên xuất hiện ở đây.

Anh thở phào: "Ừm, để tôi kí nhận."

Anh nhận bút từ tay người giao hàng, sau đó quay người nhận lấy chiếc thùng bìa cứng mà Tạ Cảnh đang cầm.

"Để tôi cầm cho."

Tạ Cảnh thuận theo đưa qua, giọng nói không gấp gáp, ân cần: "Chú nhỏ à, thực ra chú không cần phải gấp như vậy, tôi sẽ không tùy tiện mở đơn hàng của chú đâu."

Giản Minh Chu: "......"

Giản Minh Chu: "Vì đây là sách của một người bạn tạm thời gửi ở đây, tôi sợ cậu mở nhầm—— Á!"

Thùng trên tay suýt trượt xuống.

Anh gần như nghiêng người về phía trước, ngay tức khắc, một bàn tay bao lấy mu bàn tay anh. Cơ thể cao lớn vững vàng đỡ lấy anh, tiện tay nâng thùng sách.

"Vẫn là để tôi cầm cho." Tạ cảnh cong môi, cầm lấy thùng giấy, xoay người đi vào nhà.

"Đừng khách sáo, điều trâu ngựa nên làm mà."

Giản Minh Chu: "........."

Anh trở tay đóng cửa, bang! Để lại khuôn mặt kinh sợ của người giao hàng qua khe cửa.

Trong nhà, Tạ Cảnh khiêng thùng bìa cứng đi về phía trước.

Phần lưng rộng và săn chắc lờ mờ hiện lên dưới lớp áo thun, phần gáy đẹp trai lộ ra phía trên viền cổ áo.

Giản Minh Chu nhìn về cậu.

——Ngoại hình ưu việt, thân hình đẹp. Gia cảnh khá giả, lại còn hài hước.

Anh mở miệng hỏi: "Tiểu Cảnh, cậu có bạn gái chưa?"

"Hửm? Không có."

Giản Minh Chu chớp chớp mắt.

Người phía trước khựng lại một lát, đúng lúc dừng trước cửa phòng sách, Tạ Cảnh ngoảnh đầu hỏi: "Sao vậy ạ?"

"Không có gì, chỉ là cảm giác cậu có nhiều người theo đuổi."

"Ừm... Vì tôi không có hứng thú." Tạ Cảnh thản nhiên đáp, rồi chuyển chủ đề "Đúng rồi, phòng sách ở đâu——"

Rồi cậu chỉ về phía trước: "Cấm địa?"

Giản Minh Chu: "......" Người ta giúp khiêng tới tận cửa rồi, anh còn không biết ngượng mà không cho người ta vào à.

Anh duỗi tay mở cửa phòng sách: "Vào đi."

Tạ Cảnh nhướn mày, cầm thùng sách bước vào.

Thực ra phòng sách sớm đã dọn dẹp sạch sẽ, thoạt nhìn trông rộng rãi và sáng sủa, không có đồ vật gì đáng giá—— sạch sẽ đến mức giấu đầu lòi đuôi.

Giản Minh Chu liếc nhìn dưới ghế sofa, vách tường sau tủ sách, khe hở các ngăn kéo...

Anh tự dưng chột dạ, giải thích: "Vì đây là nơi tôi làm việc, cho nên..."

"Ừm." Cậu bình tĩnh đáp.

Giản Minh Chu nhìn sang, Tạ Cảnh đặt sách xuống với nụ cười thản nhiên như thường lệ, cũng không hỏi gì thêm.

Dọn sách xong, Giản Minh Chu quay lại phòng tắm.

Giản Minh Chu vừa thoát một kiếp, anh quay đầu thì thấy điện thoại trên bồn rửa vẫn đang hiện tin nhắn.

【Chủ biên】: Ê, cậu đâu rồi?

【Chủ biên】: Vui quá không nói lên lời rồi chứ gì ^0^

"......"

Anh cầm điện thoại đổi biệt danh thành【Thiên lôi】.

【Minh Chu】: Ừ, vui đến nổi đầu óc trống rỗng ^_^

【Thiên lôi】: Tôi biết ngay mà. [đẩy kính] Thứ hai nhớ đến công ty họp định kỳ nhé.

Hơ hơ. Biệt danh mới quả là phù hợp với cái thể chất trời đánh của chủ biên.

Giản Minh Chu tắt điện thoại, mở vòi tắm.

......

Ngày hôm sau là thứ hai.

Văn phòng Giản Minh Chu làm việc là văn phòng truyện tranh đam mỹ của công ty xuất bản giải trí lớn nhất trong ngành.

Phần lớn thời gian anh đều có thể làm việc tại nhà, khi nào cần thiết mới phải đi báo cáo——

Ví dụ như cuộc họp hàng tuần.

Lúc Giản Minh Chu ra khỏi nhà, Tạ Cảnh đã đi rồi.

Anh nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, bắt một chiếc taxi đến công ty.

Ban biên tập ở ngay tòa nhà trụ sở của công ty, lúc Giản Minh Chu vừa đến, cuộc họp cũng vừa mới bắt đầu.

Bộ phận tổng cộng 10 người, cơ bản đã tập hợp đầy đủ. Anh là phó biên tập, người ngồi phía trước anh là tổng biên tập Hạ Diệp.

Vừa vào phòng họp đã nhận một làn sóng chào hỏi.

"Ấy, phó biên đến rồi à!"

"Giản Minh Chu, vừa cắt cho cậu miếng bánh để trên bàn rồi nè."

"Cậu đã đọc tác phẩm mới của thầy Miêu Vĩ chưa!"

Tiếng nói chuyện líu ríu không ngừng vang lên, bỗng chốc không khí phòng họp trở nên vui vẻ.

Mắt thấy tiếng cười đùa sắp bay qua bộ phận bên cạnh.

Một giọng nói vang lên cắt ngang sự hỗn loạn: "Im lặng!"

Chủ biên Hạ Diệp cau mày, đôi mắt sau tròng kính tối sầm. Người đàn ông ba mươi mấy tuổi, có thể xem là đẹp trai, nhưng khí chất nghiêm túc khiến người khác vô thức sợ hãi.

Cậu ta đảo mắt một vòng: "Xem đây là tiệc trà à?"

Các biên tập viên lập tức yên tĩnh.

Giản Minh Chu trong không khí yên tĩnh, ngồi xuống vị trí của mình, nhìn chiếc cốc giữ nhiệt trong tay Hạ Diệp: "Đá trong cốc cafe sắp tan hết rồi kìa, chủ biên."

"......"

Hạ Diệp cúi đầu hút.

Cuộc họp định kỳ cũng không có gì khác ngoài trao đổi, báo cáo tiến độ công việc mới và lập phương án kế hoạch cho hoạt động tiếp theo.

Cuộc họp thường lệ kết thúc, mọi người lần lượt giải tán.

Giản Minh Chu đứng dậy, bước ra phòng họp cùng với chủ biên đang cầm ly cafe tan đá.

Đại khái hai người đều là một trong những nhân viên vào bộ phận sớm nhất, cho nên quan hệ cá nhân rất tốt. Nếu không Hạ Diệp cũng sẽ không để dành cho anh bộ truyện của họa sĩ truyện tranh mà anh thích.

...Nghĩ tới bộ truyện đó, Giản Minh Chu bắt đầu thấy nhức nhức đầu.

Anh không nghĩ tới trên thế giới lại có thứ hạnh phúc tới không đúng lúc như thế!

"Tiễn Thu [1], thời gian này tạm thời đừng gửi truyện tranh đam mỹ tới nhà tôi nữa."

[1] Nhân vật trong phim Chân Hoàn truyện, thị nữ tâm phúc của Hoàng hậu.

"Cậu gọi ai là Tiễn... Khoan đã, tại sao lại không gửi nữa?"

Hạ Diệp dừng bước, không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn, đôi mắt đằng sau tròng kính mở lớn: "Mệt rồi? Chán rồi? Hay đã thay lòng đổi dạ?"

"......"

Giản Minh Chu cảm giác mấy vở kịch mà cậu ta diễn còn nhiều hơn tiền lương của cậu ta.

"Trong nhà có cậu nhóc vừa chuyển tới."

"Cậu nhóc bao lớn?"

"Lớn lắm."

"......" Hạ Diệp một tay vỗ vai anh, có chút thương hại: "Từ khi nào từ vựng của cậu trở nên nghèo nàn vậy?"

Giản Minh Chu: ......

Anh khoa tay múa chân một cách chân thành: "Thật mà, 'lớn' lắm đó."

"Bỏ đi." Hạ Diệp không muốn cùng anh nghiên cứu xem rốt cuộc là 'lớn' cỡ nào, vừa nói vừa đi dọc hành lang về phía văn phòng: "Nhưng mà hai tháng này là kì nghỉ hè, sau đó sẽ tổ chức rất nhiều hội chợ, cậu có thể đi xem xem."

"Còn có hội chợ doujinshi, thầy trò, văn phòng, tình yêu cấm kị..."

Giản Minh Chu hít một hơi, đôi mắt lấp lánh: Ui ui ui ui ui ui!!!!!!!!

Hạ Diệp bị ánh sáng trong mắt anh chiếu cho đứng hình: "......"

Cậu ta khéo léo thuyết phục: "Quang minh chính đại ship cp có vi phạm pháp luật đâu? Cậu không cần phải che che giấu giấu làm gì. Hơn nữa đây là ban biên tập truyện đam mỹ, cho dù cậu có hưng phấn hú hét kêu gào cũng không ai nói gì cậu."

Cái gì mà hú hét kêu gào chứ!

Giản Minh Chu dè dặt mím môi: "Ai hú——"

"Úi úi úi!!" phía trước thật sự có tiếng hú hét. Biên tập Tiểu Ngư đang trên đường đi lấy nước, nhìn thấy hai người lập tức uốn éo chỉ tay: "Chủ biên và phó biên lén lút ở đằng sau nói chuyện gì đó~ ~ ghét ghê!"

Nói xong nở một tràng cười rồi chạy mất: "Khửa khửa khửa!"

Hạ Diệp: "......"

Giản Minh Chu: "......"

Hạ Diệp: "Cậu xem."

Giản Minh Chu nể phục: "Học được rồi."

------

Chiều sáu giờ tan làm.

Hạ Diệp lái xe, tiện đường vác Giản Minh Chu về nhà.

Xe đậu dưới chung cư, Giản Minh Chu vừa xuống xe liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Tạ Cảnh đứng trước đó không xa, đang trò chuyện cùng ai đó.

Một bên vai đeo balo, vẫn là dáng vẻ tùy ý như cũ. Xung quanh cậu còn có vài người cùng tuổi, chắc là bạn tập huấn chung, cùng đường về nhà.

Đám người đang nói chuyện gì đó.

Nhưng Giản Minh Chu luôn cảm thấy ánh mắt Tạ Cảnh không tập trung, đảo quanh.

Giây tiếp theo, ánh mắt đang nhìn xung quanh đó rơi lên người anh. Tạ Cảnh hơi nhướn mày, vẫy tay với anh: "Chú nhỏ."

Đám nam sinh trước mặt đều ngừng nói chuyện, nhìn qua đây.

Hạ Diệp phía sau vẫn chưa đi, thấy thế liền thò đầu ra ngoài cửa sổ, bình phẩm: "Lớn thật... Minh Chu, đó là cậu nhóc sống chung nhà với cậu à?"

Giản Minh Chu quay đầu: "Ừm."

Nhìn đi, anh mô tả trực quan cỡ nào.

Hạ Diệp: "......"

Cách nhau năm, sáu mét, tiếng trò chuyện giữa hai người rất rõ ràng.

Tầm mắt Tạ Cảnh lướt qua Giản Minh Chu nhìn Hạ Diệp, dừng lại hai giây, bình tĩnh gật đầu: "Xin chào."

Hạ Diệp vẫy tay, chào tạm biệt Giản Minh Chu rồi rời đi.

Đợi người đi rồi, Giản Minh Chu đối mặt với những ánh mắt tò mò, đi đến trước mặt Tạ Cảnh: "Đang nói chuyện với bạn à?"

"Vâng." Tạ Cảnh giới thiệu với người xung quanh "Chú nhỏ của tôi."

"Chú... nhỏ?" Một nam sinh kinh ngạc nhìn Giản Minh Chu "Đẹp trai như vậy? Đã thế còn trông rất trẻ... sao lại gọi là chú?"

Giản Minh Chu không dám nói thực ra là anh âm thầm battle cạnh tranh vai vế.

"Tôi là Minh Chu, các cậu gọi tôi là anh cũng được."

"Ồ, chào anh Minh Chu!"

Vài người gọi 'anh', trong đó một chàng trai cạo tóc ngắn chợt đụng vào nam sinh tóc vàng bên cạnh: "Gọi anh thuận miệng thế, sao chưa bao giờ gọi tớ là 'anh'?"

Tim Giản Minh Chu đập mạnh, chầm chậm liếc nhìn.

Tóc vàng: "Gọi anh làm gì chứ?"

Chàng trai cạo tóc ngắn siết chặt cậu ta: "Nhanh, gọi một tiếng nghe nào."

Tóc vàng cười haha: "Thần kinh!"

"Haha, hahahaha..."

"......"

Hầu kết Giản Minh Chu khẽ động, soạt một cái quay đầu đi: ...Dễ thương quá!

"Chú nhỏ?" Kế bên vang lên giọng nói.

Anh nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm quay đầu lại: "Sao vậy?"

Tạ Cảnh nghiêng đầu nhìn cổ anh: "Chú thấy không thoải mái à, chỗ này của chú, " Ngón tay cậu chỉ chỉ "Có chút đỏ."

Tiếng cười phía trước cũng dừng lại, đám nam sinh quay đầu nhìn Giản Minh Chu.

Giản Minh Chu trong lòng thầm than thất sách rồi, giơ mu bàn tay che vết đỏ trên cổ: "Không thường xuyên ra ngoài, bị rám nắng."

Nam sinh tóc vàng tò mò nhìn anh, nhỏ tiếng nói: "Công chúa..." Cánh tay liền bị nam sinh tóc ngắn huých một cái, cậu ta liền nhanh chóng sửa lại: "....Công tử Đậu Hà Lan." [2]

[2] Công chúa Đậu Hà Lan trong truyện cổ tích, nằm trên 20 tấm đệm vẫn cảm giác thấy đậu hà lan ở dưới. Ý bảo anh Chu nhạy cảm giống nhân vật này mà thấy giới tính sai sai nên mới sửa miệng thành công tử.

Giản Minh Chu: "......" Cảm ơn, cũng lịch sự quá ha.

Tạ Cảnh xem trò vui xong, cuối cùng cũng lên tiếng: "Vậy tụi tôi về trước đây."

"Ồ, bai bai."

Vài nam sinh nói lời tạm biệt, chàng trai cạo tóc ngắn đột nhiên gọi Giản Minh Chu, tay khoác lên vai nam sinh tóc vàng, cười nói: "Anh Minh Chu, lần sau bọn em đi chơi, anh cũng đi chung chứ?"

Giản Minh Chu đáp trong 1 giây: "Được."

"......" Tạ Cảnh bên cạnh liếc nhìn anh một cái.

"Quyết định vậy nhé, bai bai!" Mấy nam sinh giải tán.

Giản Minh Chu và Tạ Cảnh cùng đi bộ về khu chung cư.

Đi được một đoạn, Giản Minh Chu còn đang đắm chìm trong cảnh vừa rồi chưa hoàn hồn. Đến khi sắp tới cửa nhà, anh mới nhận ra cả đoạn đường hai người đều không nói gì.

...Cứ như là hai người lạ thuận đường đi chung.

Có điều Tạ Cảnh cũng không phải kiểu người sẽ chủ động hàn huyên với người khác.

Giản Minh Chu đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy Tạ Cảnh ở bên cạnh lên tiếng: "Chú nhỏ, chú có vẻ hứng thú với bạn học của tôi hơn cả tôi nhỉ?"

Giản Minh Chu giật mình một giây rồi im lặng.

Không, bởi vì cậu chỉ có một người, còn bọn họ có đôi có cặp.

Anh chỉ là bị sự dễ thương tấn công thôi.

Anh mím môi: ...Đệt! Chuyện này phải nói làm sao?

——————

Tác giả có lời muốn nói:

→ Vừa đẹp vừa cao vừa có thể làm trâu làm ngựa

Tạ Cảnh: Rốt cuộc là thua chỗ nào, không hiểu!