Couple Này Chú Không Ship Sao?

Chương 22: Hội chợ



Cào phím: Rùa màu lam

Trong ngoài hội trường Xuân Minh nghẹt kín người, đông đúc sôi động.

Giản Minh Chu đeo khẩu trang bước vào.

Buổi ký tên 2 giờ mới bắt đầu, anh đến hội trường A xem goods doujinshi trước.

Vừa vào hội trường liền nhìn thấy một dãy những quầy hàng rực rỡ, còn có những coser hóa tranh thành nhân vật truyện tranh đi từng tốp.

Đôi mắt Giản Minh Chu lấp lánh, nhìn xung quanh:

——Ui ui ui! ! !

Coser này là "Giám đốc Triết" của bộ 'Văn phòng XX' nè!

Quầy bên kia còn có thẻ công tác và thẻ học sinh trong bộ 'Thầy ơi, dạy em đi' nữa!

.....

Anh như cá gặp nước, bắt đầu càn quét goods trên các quầy hàng.

"Cho hỏi cái này bao nhiêu?"

Em gái bán hàng nhìn anh, vừa nhìn liền kinh ngạc rồi lại kinh diễm! Sau đó có chút nghi ngờ: Đến hội chợ doujinshi BL cơ bản toàn là con gái, cũng có các cô nàng ngầu lòi ăn mặc như con trai.

Cô cẩn thận hỏi: "Bạn là anh trai hay chị gái vậy ạ?" 

Giản Minh Chu không thể tự xưng mình là "anh trai": "Bề ngoài tôi không giống con trai sao."

"Ôi~ ngại quá, vì ở đây hiếm gặp con trai lắm! Vậy chị... ưm người anh em muốn lấy cái nào?"

...Không cần thiết xưng là 'người anh em' đâu.

Giản Minh Chu cúi đầu thấp giọng nói: "All."

Ánh mắt đối phương toát lên vẻ ca ngợi, kèm theo ánh sáng "luxury" nhìn sang! Cô nàng nhanh chóng gói cho anh một đống goods, còn có đồ tặng kèm.

"Người anh em, lấy hết đi."

Nói xong còn trang trọng vỗ vai anh.

Giản Minh Chu có cảm giác bản thân sắp lên đường tới nơi: "...Cảm ơn."

Anh lắc đầu quay người rời đi: Nghĩ nhiều rồi, tất cả đều do Hạ Diệp luôn miệng nguyền rủa.

Có lẽ nghĩ cái gì thì cái đó tới.

Vừa ra khỏi khu quầy hàng, điện thoại Giản Minh Chu rung lên, nhìn thấy Hạ Diệp gọi cho anh. Anh đứng giữa ranh giới "nghe điện thoại bị nguyền rủa" và "không nghe điện thoại bị ám sát".

Cuối cùng anh chọn vế trước: "Alo?"

Giọng nói Hạ Diệp vang lên: "Sao rồi, đến hội trường chưa?"

Giản Minh Chu xách túi goods to đùng: "Đến càn quét 20% rồi."

"...Được, có khiêm tốn không đấy?"

"Chủ quan thì có."

Đang nói chuyện, một nhóm coser từ phía trước đi đến, không biết ai đó quay một vòng, vẫy đôi cánh thiên sứ, Giản Minh Chu bị đôi cánh đập thẳng vào mặt: "Úi..."

Lông vũ trên cánh rụng lả tả.

Anh vuốt vuốt lại tóc, an tâm: "Tôi bị cánh đập vào mặt rồi, giờ thì khách quan cũng khiêm tốn nốt."

Hạ Diệp khó hiểu: "...Chủ đề tình yêu văn phòng, học đường sao lại có cánh ở đây?"

"Cậu quên bộ "Công chức nơi thiên đường" rồi à."

"Lên thiên đường còn phải làm việc——"

Câu nói trúng tim đen Hạ Diệp, người đang phải làm việc ở văn phòng! Cậu ta hít một hơi sâu, dữ tợn cúp điện thoại.

...Lại tổn thương chủ biên nhạy cảm mất rồi.

Giản Minh Chu bất lực cất điện thoại, tiếp tục càn quét.

------

Càn quét xong 80%, đã gần 2 giờ.

Buổi ký tặng bên hội trường B bên cạnh sắp bắt đầu.

Lúc qua đó, đã có một hàng dài người xếp hàng trước quầy xin chữ ký, một đám  đông nghẹt.

Giản Minh Chu chủ yếu chỉ xin chữ ký của tác giả Miêu Vĩ và Kiêu Linh, anh đi đến bên quầy của Miêu Vĩ.

Hàng dài thẳng tắp náo nhiệt như những gian hàng ban nãy.

Giản Minh Chu đứng vào hàng, vóc dáng anh cao hơn đa số các nữ sinh một khúc, bất giác thu hút vài ánh nhìn xung quanh. Anh cố giữ bình tĩnh, tiến đến chỗ tác giả Miêu Vĩ phía trước.

Miêu Vĩ người như tên, là một cô gái dễ thương, đội chiếc mũ nồi đen, buộc tóc đuôi ngựa.

Giản Minh Chu đè xuống tâm trạng kích động: Người thật kìa!

Anh thở nhẹ: "Cô Miêu Vĩ, xin chào."

Ban nãy đã thu hút sự chú ý. Lúc này vừa cất giọng, âm thanh mềm mại dịu dàng, qua lớp khẩu trang như mang một tầng sương mù, khơi dậy sự tò mò của những người bên cạnh.

Giọng nói phấn khích vang lên bên tai anh: 

"Oaaaaaa..."

"Giọng nói hay quá, nhất định là một anh đẹp trai!"

Miêu Vĩ cũng "Oa" một tiếng, trông còn kích động hơn Giản Minh Chu: "Tôi, tôi có fan nam!"

Mặt Giản Minh Chu hơi nóng lên: "Ừm."

Có lẽ do thường xuyên đối diện với tác giả với tư cách là biên tập, Giản Minh Chu cất giọng dịu dàng trấn an: "Độc giả của cô Miêu Vĩ không giới hạn..."

"Bởi nội dung xuất sắc, không chỉ là vì BL nên mới thích."

Miêu Vĩ dường như bị chạm vào tim, cổ họng nghèn nghẹn, vội cúi đầu: "A, cảm... cảm ơn. Tôi ký tên cho cậu nhé, cậu tên gì vậy?"

"Minh Chu. Minh trong ánh sáng, Chu trong con thuyền." [1]

[1] Minh Chu là 明舟/Míng Zhōu/; Minh 明 trong 明亮/Míngliàng/: ánh sáng; Chu 舟 trong 行舟/xíngzhōu/: con thuyền.

"Ồ, Minh Chu..."

Hai người không cùng công ty xuất bản. Miêu Vĩ cúi đầu viết tên, cảm thấy quen tai, nhưng không nhớ ra đã nghe ở đâu, bèn xoẹt xoẹt kí tên không nghĩ nữa.

Cô kí xong, cầm hai tay đưa qua, ánh mắt sáng ngời: "Cảm ơn sự yêu thích của cậu."

Giản Minh Chu tim đập mạnh: "Tác phẩm mới cố gắng nhé!"

Anh rời hàng nhìn chữ ký trên tay, bình tĩnh lại: Chữ ký quả nhiên phải tự xin mới có ý nghĩa.

Sau đó anh quay người, đến bên tác giả Kiêu Linh.

------

Trước cửa hội trường Xuân Minh.

Ba người Hà Tập vừa vào, hội trường rộng lớn đã chật kín người.

Các loại gian hàng treo biển:

【Chủ gian hàng có thể độc thân, nhưng sản phẩm nhất định phải kết hôn!】

【Trong hố sâu 3000 năm, nhà ở Bắc Cực, đáng thương lắm ó】

Các loại khẩu hiệu cực kỳ khoa trương treo khắp nơi, Hà Tập không kịp phòng bị, đọc lên: "Đây là cái quần gì? Niên hạ tốt, niên hạ tuyệt, ban ngày gọi anh trai, buổi tối gọi anh ơi... đệt mợ!"

Cậu ta đơ người đỏ mặt, nhắm mắt lẩm bẩm: "Ban ngày ban mặt... đạo đức suy đồi..."

Châu Hứa Dương cũng có chút nhịn không nổi, giơ tay gõ đầu cậu ta: "Đừng cằn nhằn nữa, mau đi thôi!"

Tạ Cảnh đứng bên cạnh quét mắt một vòng, bình tĩnh đút tay vào túi quần.

May mà xung quanh đông người, sự xuất hiện của ba người họ cũng không thu hút như trong tưởng tượng.

Hà Tập lén thở phào, nhìn bốn phía: "Quầy ký tên ở đâu, sao đều là các quầy hàng thế?"

Tạ Cảnh cất tiếng: "Hội trường phân thành khu A B, đây là tòa A, tòa A không có thì là tòa B."

"Ồ..." Hà Tập xem ghi chú điện thoại: "Vậy tiện thể mua goods giúp tiểu Ngọc vậy."

Châu Hứa Dương liếc nhìn: "Còn phải mua goods nữa á?"

"Em ấy nói tới cũng tới rồi!"

"......"

Tạ Cảnh thản nhiên nâng cằm: "Đi đi."

Dựa theo danh sách Hà Ngọc đưa để tìm các quầy hàng, lúc họ đến trước một quầy, ánh mắt em gái bán hàng đột nhiên sáng lên, lùi về sau——

"Hôm nay bị làm sao thế, nhiều người anh em quá vậy?"

Hà Tập khó hiểu: "Người anh em gì cơ?"

"Ấy, là nói con trai bọn anh! Lúc nãy cũng có một anh chàng "luxury" đến đây, lại còn đẹp trai nữa chứ." Em gái bán hàng líu lo không ngừng: "Đeo khẩu trang, mặc áo khoác màu be..."

Reng... Điện thoại Tạ Cảnh rung lên, là cuộc gọi đến. Cậu quay đầu đi xa vài bước, ngẩng đầu nghe điện thoại.

Lúc cậu nghe điện thoại, bên kia còn liến thoắng: "...Đương nhiên, bọn anh cũng đẹp trai lắm. Bởi vậy, làm tí cơm không anh trai?" [2]

[2] 来点饭: làm tí cơm, ngôn ngữ mạng, lời chào mua hàng.

"A? Cơm... cái gì cơ?" Hà Tập mù mịt. 

Em gái có MBTI là E, nghe cậu ta thắc mắc liền mở rộng vòng tay đầy yêu thương kiên nhẫn, bày ra một đống goods và truyện: "Tất cả đống này, đều là cơm á——" [3]

[3] Tính cách E trong MBTI là người cho đi.

"......"

Mấy người đang nói chuyện, Tạ Cảnh chợt gọi Hà Tập một tiếng, cất điện thoại: "Trông cậu hòa nhập tốt đấy, chắc không cần ba người cùng đi đâu. Đợi hai người xếp hàng xin chữ ký thì gọi tôi."

Hà Tập: "Ấy! Cậu định đi đâu?"

Tạ Cảnh đã quay người đi về hướng tòa B: "Đi có việc."

"A? Tạ Cảnh——"

Bên kia là tòa B, hội trường B có lối đi cho nhân viên công tác, đi lên là khu vực văn phòng.

Cậu giơ tay đội mũ, đi về hướng kia.

------

Trước quầy ký tên của Kiêu Linh, hàng người cũng khá dài.

Giản Minh Chu vừa từ chỗ Miêu Vĩ qua, vẫn hơi lo lắng động tĩnh ban nãy sẽ thu hút ánh nhìn.

Anh đang nghĩ, điện thoại bỗng rung lên.

【Chủ biên】: Tôi phát hiện ra cậu rồi, haha.

Giản Minh Chu giật mình! Quả nhiên vẫn quá...

【Chủ biên】: [Hình ảnh] 

Mở ra, trong ảnh là cả hội trường được chụp từ lầu hai. Giản Minh Chu hoài nghi vài giây, cố gắng phóng to hình ảnh hết mức, cuối cùng cũng tìm được cái đầu của mình trong đám người đông đúc.

"......"

Anh yêu thương trả lời: Tìm mù mắt rồi nhỉ?

【Chủ biên】: ...... ^▽^

Xác nhận bản thân chìm nghỉm trong biển người, anh liền làm lơ Hạ Diệp, yên tâm cất điện thoại.

Sau khoảng thời gian dài xếp hàng, cuối cùng cũng tới lượt anh.

Đây không phải lần đầu anh xin chữ ký Kiêu Linh.

Khác với Miêu Vĩ, Kiêu Linh khoảng 35 tuổi, là một tác giả BL nam trông rất phong lưu phóng khoáng. Cử chỉ có chút tùy ý, giọng nói khàn khàn.

"Chào cậu nhé."

"Thầy Kiêu Linh, xin chào."

Hơi thở Giản Minh Chu nhẹ lại, định mở miệng, Kiêu Linh ngẩng đầu nhìn anh: "Ồ~ Tôi nhớ cậu nè, cậu lại tới nữa rồi."

Giản Minh Chu ngơ ngác, không ngờ Kiêu Linh vẫn nhớ mình. Ánh mắt trên lớp khẩu trang sáng lên một chút: "Tôi rất thích thầy Kiêu Linh."

"Cảm ơn, cảm ơn~ sự yêu mến của mỗi người tôi đều ghi nhớ." Kiêu Linh kẹp bút giữa hai ngón tay, âm thanh du dương đáp: "Tôi nhớ, cậu tên Thanh Chu đúng không?"

"......"

Giản Minh Chu nhẹ nhàng hít một hơi.

Nhầm "Minh" thành "Thanh", có phải hơi xui xẻo không...

Anh cạn lời lúc lâu, nhẹ giọng đính chính: "Minh Chu, thưa thầy."

Kiêu Linh trì trệ một lát, rồi nói giọng rất gợi đòn: "So~Ri~" Sau đó lấy cây bút vàng: "Xin lỗi sâu sắc, phúc lợi fan lâu năm, ký cho cậu một chữ ký lấp lánh rực rỡ nhất!"

Anh ta ký xong lại tự tay kẹp vào sách một tấm card, dáng vẻ 'không cần nhắc tôi tốt cỡ nào đâu': "Nè, Minh Chu."

Giản Minh Chu lập tức tha thứ, trong lòng xao động: "Ưm...!"

Lấy được chữ ký lấp ánh ánh kim sa xong, anh quay người đi ra khỏi hàng.

Chữ ký đều ký xong rồi, thỏa mãn rời đi!

Chỉ là không biết giờ này, Tạ Cảnh đã về đến nhà chưa...

Gần đây có nhiều điềm báo quá, cộng thêm cái miệng quạ đen của Hạ Diệp liên tục luẩn quẩn trong đầu. Giản Minh Chu vừa đi ra ngoài, vừa cúi đầu nhắn tin.

【Minh Chu】: Tiểu Cảnh, cậu về chưa?

Lập tức có tin nhắn trả lời, nhưng không biết đối phương đang làm gì, trả lời cụt lủn——

【Cảnh】: Còn sớm.

Giản Minh Chu: Ừm, khá sớm.

【Minh Chu】: Vậy khoảng bao lâu cậu về tới?

【Cảnh】: Không chắc lắm, sao vậy?"

Trong khi nhắn tin, vừa đúng lúc bước ra khỏi hàng.

Đám đông mờ dần trong khung cảnh, tầm mắt chỉ còn những bóng lưng.

Hai đôi chân xuyên qua dòng người, tiến về phía nhau.

Giản Minh Chu cúi đầu gõ phím, chọn bừa một lý do: Không có gì, đem ít đồ về cho cậu -^0^-

Tin nhắn vừa gửi đi, trước mắt đột nhiên vang lên tiếng điện thoại reo.

Anh ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Tạ Cảnh cũng vừa ngẩng lên từ điện thoại.

Hai người đồng thời dừng bước: "......!"