Couple Này Chú Không Ship Sao?

Chương 41: Bro



Cào phím: Rùa màu lam

Tổng tài bá... đạo, là bố Tạ Cảnh? Thê nô? ?

Giản Minh Chu ngẩn ngơ nhìn người đối diện vài giây, phải ứng lại: Vậy bộ áo giáp biên tập đam mỹ của anh——!

Trong lòng anh điên cuồng kéo cảnh báo, ánh mắt đối diện khẽ nhúc nhích, gửi đến anh một cái ánh nhìn: Suỵt.

Giản Minh Chu: ?

Tiếp theo một bàn tay duỗi đến bắt tay anh, bắt rồi lại bắt, hệt như đánh mã Morse.

"Cậu Giản, lần đầu gặp mặt. Hân hạnh."

Ánh mắt chạm nhau, chớp mắt sóng điện não được truyền đến!

Khó tưởng tượng nổi, cái duyên gặp gỡ của hai bọn họ thế nhưng vào giờ phút này, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra——

Giả vờ không quen biết trước đã!

Đang bắt tay, người bên cạnh bỗng dưng nhàn nhạt: "Bố còn định nắm bao lâu nữa?"

Giản Minh Chu quay đầu, nhìn thấy mi mắt Tạ Cảnh hơi cụp xuống. Ánh mắt nhìn sang đây, lại hỏi: "Còn nữa, cái đống củi này là cái gì?"

Lâm Tiến Thời bá khí phủi quần áo, nhánh gỗ lại lạch cạch rớt xuống: "Là lời xin lỗi."

Tạ Cảnh nhìn về lời xin lỗi rơi tan tác một đường, môi dưới khẽ động. Một loạt từ vựng tiếng Trung đẹp đẽ nuốt vào trong: "Không cần thiết."

Trước cửa: "......"

Giản Minh Chu hít một hơi, giải tán hiện trường: "Vào nhà đi đã."

...

Bọn họ tới xách theo hai hộp đồ bổ.

Giản Minh Chu nhận lấy, Tạ Tích Vân chỉ huy Lâm Tiến Thời thu nhặt lời xin lỗi rụng đầy đất.

Anh quay đầu khẽ nói: "Lúc trước đã để ý, cậu theo họ mẹ à, tiểu Cảnh?"

Bên cạnh: "Vâng."

Giản Minh Chu rũ mắt trầm tư: Chung quy gia thế hiển hách, không tránh khỏi có hơi phức tạp...

Tạ Cảnh: "Kéo búa bao, mẹ tôi thắng."

Giản Minh Chu quay phắt qua: Qua loa vậy thôi hả!

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Tạ Cảnh nghĩ nghĩ, lại nghiêng tới bổ sung: "Là năm ván thắng ba."

"......" Đây không phải vấn đề mấy ván!

Trước cửa, Lâm Tiến Thời đã trở lại.

Đề tài qua loa tạm thời gác qua một bên, Giản Minh Chu chầm chậm tiếp đón: "Vào phòng khách ngồi đi ạ, uống trà được không?"

Tạ Tích Vân gật đầu: "Làm phiền rồi."

Dứt lời liền đi vào phòng khách.

Tạ Cảnh quay đầu: "Để tôi, chú ngồi đi."

Giản Minh Chu tự dưng có cảm giác chột dạ khó hiểu: "Không, vẫn là để tôi..."

Còn chưa nói xong câu, cánh tay dài trước mặt duỗi ra.

Anh bị ấn lên sofa, Tạ Cảnh xoay người đến quầy bếp bên kia. Vai rộng eo hẹp thoáng qua, thuần thục tìm trà trong tủ chén, nấu nước pha trà.

"......"

Giản Minh Chu căng thẳng ngồi trên sofa.

Khung cảnh kì cục quá đi. Tạ Cảnh còn giống chủ nhà hơn anh, anh còn giống khách hơn khách khứa.

Tạ Tích Vân nhìn sang vài lần.

Giản Minh Chu đang cố tìm đề tài, bỗng nghe Lâm Tiến Thời "Hửm?" một tiếng: "Bà xã, em xem..."

Anh theo ánh mắt ông ngẩng đầu:

Liền nhìn thấy hai bộ đồ ngủ cùng kiểu dáng treo song song trên mắc áo, gió thổi lay nhẹ.

Mẹ ơi! Quên cất đi rồi.

Trong lòng Giản Minh Chu tức khắc cảm thấy căng thẳng: Nên giải thích thế nào đây, liệu có hiểu lầm không...

"Là đồ gia đình."

Lâm Tiến Thời cúi xuống nói nhỏ: "Tiểu Cảnh, thiếu tình thương quá..."

Tạ Tích Vân mở ghi chú điện thoại: "Bổ sung vào điều lệ tự kiểm điểm."

Giản Minh Chu: "......"

Rất nhanh, Tạ Cảnh pha trà xong mang đến đây.

Tạ Tích Vân nhấp một ngụm trà, bầu không khí yên lặng vài giây, bà mở miệng: "Ở đây sinh hoạt, tập huấn thế nào."

Tạ Cảnh ngồi xuống đầu bên kia sofa: "Khá tốt."

"Có cần gì không?"

"Không cần."

Trò chuyện hai câu, phòng khách yên tĩnh trở lại.

Giản Minh Chu ngồi ở giữa, cảm giác Tạ Cảnh nói ít hơn ngày thường rất nhiều, Tạ Tích Vân cũng không biết nên nói gì. Anh ngẫm nghĩ, chậm rãi mở miệng: "Tập huấn một tuần bảy ngày, thứ bảy được về sớm hơn một chút. Bình thường chúng tôi ăn ở nhà, thi thoảng sẽ tụ tập ở chỗ bạn bè. Có thể yên tâm."

Anh khựng lại: "...Phụ huynh."

Cả phòng khách: "......"

Tạ Cảnh cuối cùng cũng không nhịn được: "Chú nhỏ, chú gọi bố mẹ tôi là bác cũng được."

Xưng hô vừa định, quan hệ loạn tùng phèo.

Tạ Tích Vân nhìn sang: "Sao con xưng hô lung tung thế kia, ban nãy vừa định bảo, cậu Giản trông trẻ tuổi, nên gọi anh mới phải."

"Chú và cậu nhỏ chẳng phải cùng tuổi sao?"

"Sao có thể lấy cậu nhỏ của con tham khảo mọi việc được."

"Ồ... Vậy chuyện chịu đòn nhận tội là tham khảo ai?"

Hai người nói chuyện xung quanh anh, lời nói bỗng nhiên nhiều lên. Giản Minh Chu trừng to mắt ngồi giữa, tựa như con thuyền phiêu bạt trong mưa gió:

Gì vậy ta, hai người chẳng phải giỏi tán gẫu như vậy à?

Anh lẳng lặng tập trung, chợt phát hiện một tầm mắt.

Lướt qua Tạ Tích Vân trước mặt, Giản Minh Chu quay sang chạm mắt với Lâm tổng tài bá đạo.

Lâm Tiến Thời nhìn anh, dường như muốn nói gì đó.

Nhưng ngại tình hình chiến đấu của hai người trước mặt quá kịch liệt, chỉ có thể giật giật mắt, rồi lại giật giật mắt.

Giản Minh Chu: ?

...

Miệng lưỡi khô uống một hớp trà.

Tạ Tích Vân đứng dậy nói đi ăn cơm.

Đám người thu dọn chuẩn bị ra ngoài, Giản Minh Chu đi sau một bước. Vừa mới đuổi kịp, quần áo bỗng nhiên bị kéo lại.

Anh quay đầu: "?"

"Em trai Chu. Tiểu Cảnh gọi cậu là chú nhỏ, tôi là bố tiểu Cảnh, bốn bỏ lên năm chúng ta cũng xem như là anh em ruột khác cha khác mẹ."

Giản Minh Chu trợn mắt: Em trai Chu là khứa nào?

Lâm Tiến Thời ám chỉ: "Cho nên chuyện vợ quản nghiêm, còn có chuyện chịu đòn nhận tội..."

Ông nghiêm túc thật hả...!

Giản Minh Chu hít một hơi: "Tôi giữ kín như bưng."

Đối diện khẳng định vỗ vỗ vai anh: "Chuyện của cậu, tôi cũng không nói một lời."

"......"

Bữa tối, họ chọn một nhà hàng Trung Quốc.

Giản Minh Chu bị tiếng "em trai Chu" kia gọi đến mức thần trí mơ hồ, mãi đến khi tới nhà hàng, vẫn còn hơi hoảng hốt.

Nhưng rất nhanh, trang trí của nhà hàng kéo lại suy nghĩ của anh.

Một đường đi vào trong nhà hàng, thiết kế chạm khắc gỗ tinh xảo, đèn lồng giấy vẽ theo lối vẽ cổ truyền Trung Quốc in bóng dưới mặt đất. Ngay lối rẽ, kim chi ngọc diệp, tranh chữ thấp thoáng.

(Đèn lồng giấy)

Anh nhìn mà lòng bàn tay ngưa ngứa: Muốn chụp quá đi.

Nhưng bố mẹ Tạ Cảnh còn ở đây...

Đang nhìn, Tạ Cảnh đột nhiên móc điện thoại ra chụp mấy tấm, lại quay sang hỏi anh: "Còn muốn chụp chỗ nào không?"

Giản Minh Chu ngơ ngác: "Ừm, cây bonsai đằng kia... cảm ơn."

Tạ Cảnh ung dung giúp anh chụp lại.

Vợ chồng Tạ Tích Vân ngồi xuống bên kia. Hai người vòng qua ngồi đối diện. Sau khi ngồi xuống, Tạ Cảnh lại chụp đại sảnh một tấm, rồi cúi đầu gõ điện thoại.

"Ra ngoài ăn còn chụp ảnh?"

Tạ Tích Vân hiếm thấy: "Yêu đương thật à? Gửi cho người yêu xem..."

Tạ Cảnh cong khóe miệng không giải thích, tiếp tục cúi đầu gửi gì đó trên điện thoại. Trong túi anh rung lên: bruzz, bruzz, bruzz...

Giản Minh Chu toát cả mồ hôi.

Anh lập tức quay sang nhìn Tạ Cảnh, ám chỉ: Đợi lát nữa gửi, đợi lát nữa gửi đi mà.

Nhưng người bên cạnh dường như căn bản không nhận được sóng điện của anh. Anh trơ mắt nhìn Tạ Cảnh gửi hết ảnh xong, còn thêm cái meme: [Cún nhỏ lăn lộn]

Túi quần anh: bruzz!

"......"

------

Cũng may nhạc nền nhà hàng át đi tiếng reo.

Bọn họ gọi món, đồ ăn nhanh chóng được mang lên.

Vừa nãy đề tài nói chuyện bị gián đoạn.

Lúc này, Tạ Tích Vân há miệng ngập ngừng vài giây, lại nhìn sang Giản Minh Chu: "Nghe Tạ Trì nói cậu Giản làm biên tập."

Đầu ngón tay Giản Minh Chu lập tức căng thẳng: "Vâng."

"Tạp chí? Văn học?"

...Không, là truyện tranh BL.

Anh khẽ nuốt, tự hỏi nên trả lời như thế nào, bỗng nghe Lâm Tiến Thời ổn trọng lên tiếng: "Vừa nhìn khí chất đã thấy được cảm giác nghệ thuật."

Tạ Tích Vân gật đầu: "Đúng thật."

Đề tài chuyển hướng, Giản Minh Chu nhẹ nhàng thở ra.

Anh ngẩng lên nhìn ánh mắt đáng tin cậy trong lòng hiểu rõ mà không nói ra của vị tổng tài bá đạo: Tất cả đã có ta lo, bro.

"......" Kinh khủng quá, sao anh lại đọc ra được tiếng Anh trong ánh mắt đó vậy.

"Chú nhỏ." Bên cạnh đột nhiên cất tiếng.

Giản Minh Chu quay sang, thấy Tạ Cảnh đang nhìn mình.

Tạ Cảnh nhìn anh vài giây, bưng bát nói: "Tôi muốn ăn con tôm kia."

Giản Minh Chu duỗi tay gắp cho cậu vài con, nhìn dáng vẻ Tạ Cảnh bưng chén chờ đồ ăn, mơ hồ hiện lên meme [Cún nhỏ lăn lộn], tim rung động: ...Dễ thương quá!

Anh không nhịn nổi gắp thêm vài miếng cá: "Tiểu Cảnh, món này cũng ngon lắm."

Tạ Cảnh chống tay vui vẻ nói: "Vâng, cảm ơn chú nhỏ."

Đối diện, Tạ Tích Vân ngẩn ra.

Lâm Tiến Thời ánh mắt đảo qua đảo lại, đã hiểu. Nhích lại hỏi: "Bà xã, em cũng muốn ăn à?"

"......" Tạ Tích Vân hoàn hồn: "Gắp cho em một ít."

...

Giữa lúc đang ăn cơm, Giản Minh Chu đứng dậy đi vệ sinh.

Đi xuyên qua nửa cái nhà hàng mới đến được nhà vệ sinh, di động rung lên một tiếng. Anh mở ra xem, là Tạ Cảnh gửi đến.

【Cảnh】: Chú nhỏ, bố tôi đẹp trai lắm à?

Giản Minh Chu: ?

【Cảnh】: Hôm nay lúc nào chú cũng nhìn ông ấy.

【Cảnh】: Chín chắn, ổn trọng hơn tôi?

"......"

Xung quanh ốp gạch men sứ đen, ánh sáng trắng trên đỉnh đầu rọi xuống, chiếu sáng một góc tối yên tĩnh. Dưới khung cảnh này, phảng phất đang nảy sinh cái gì đó...

Giản Minh Chu nhìn màn hình di động, trong lòng nóng lên.

Tạ Cảnh hơn thua gì với bố mình vậy?

Hơn nữa còn gửi tin nhắn kiểu này, giống như là...

Cổ họng anh khẽ nuốt, thuận nước đáp: Mọi người nhà cậu đều rất nổi bật, mẹ cậu cũng rất xinh đẹp.

【Cảnh】: Vậy tôi thì sao ^^

【Minh Chu】: Tất cả ưu điểm hợp thành.

Giản Minh Chu trả lời tin nhắn xong, rời khỏi nhà vệ sinh.

Anh đi đến trước bàn ăn. Tạ Cảnh đưa lưng về phía anh, Tạ Tích Vân nâng mắt: "Cậu Giản quay lại rồi, đừng xem điện thoại nữa."

Giản Minh Chu ngồi xuống bên cạnh, nghe thấy Tạ Cảnh cất di động cười nói: "Vâng, chú nhỏ quay lại thì con không chơi nữa."

...

Gần cuối bữa ăn, súp được mang lên.

Bát súp mở ra, là súp thịt bò hầm.

Đèn trần màu cam chiếu lên bàn ăn, không khí hòa hoãn hơn so với ban đầu rất nhiều. Bốn người ngồi xung quanh bàn, có cảm giác hòa thuận vui vẻ.

Tạ Tích Vân mím môi, nói: "Mẹ còn nhớ rõ, khi con còn nhỏ rất thích ăn thịt bò hầm khoai tây."

Bên cạnh, Tạ Cảnh dường như khựng lại một chút.

Trong lòng Giản Minh Chu hơi rung động, thật ra mẹ Tạ Cảnh vẫn...

"Nên mẹ dặn người giúp việc, mỗi lần con về đều nấu thịt bò hầm khoai tây cho con."

"......"

Giản Minh Chu dừng lại, Tạ Cảnh bỗng giương mắt!

Khói trắng lẳng lặng lượn lờ dưới ánh đèn ấm áp, không khí ấm cúng trên bàn ăn đông lại.

Hồi lâu sau, Lâm Tiến Thời đắn đo mở miệng: "...Bà xã, cũng không thể mỗi lần đều nấu được."

Tạ Tích Vân ngơ ngác: "Ơ? Không thể sao?"

Trong lòng Giản Minh Chu chấn động: ...Không thể! ! !

Đừng nói Tạ Cảnh vì chuyện này mới không về nhà nhé. Không được rồi, đồng cảm sâu sắc quá, thịt bò hầm trước mặt cũng trở nên nhạt nhẽo.

Trong bầu không khí hơi tĩnh lặng, bên cạnh nhàn nhạt lên tiếng: "Mẹ nói đều đã là chuyện lúc nhỏ rồi."

Tạ Tích Vân tựa như ngẩn ra một lát.

Muốn nói gì đó, lời nói lại kẹt trong cổ họng.

Muỗng chạm nhẹ lên bát, bỗng lại nghe Tạ Cảnh như bình thường nói chuyện: "Bây giờ thích cơm risotto hải sản, rau xào, còn có gà rán hamburger."

Vai Tạ Tích Vân khẽ thả lỏng, chạm vành tai, trả lời: "Ừm, mẹ biết rồi."

------

Dùng bữa xong đã là 8 giờ.

Rời khỏi nhà hàng, gió đêm thổi cây cối bên đường xào xạc, cả con đường sáng đèn lên.

Nơi này có con đường mòn có thể đi dạo ngắm sông.

Giản Minh Chu và Tạ Cảnh không để vợ chồng Tạ Tích Vân đưa về, ở trước cửa chuẩn bị nói tạm biệt, đi bộ về nhà.

"Thêm phương thức liên lạc đi, cậu Giản."

"Vâng."

Giản Minh Chu thêm wechat hai người họ, chấp nhận bạn bè xong, tin nhắn Lâm Tiến Thời gửi đến:

——Bro. [Con trâu dũng cảm]

...Từ tiếng Anh kia quả nhiên không phải do anh nhìn lầm.

Giản Minh Chu ngước lên, Lâm Tiến Thời vô cùng tổng tài bá đạo nhét tay vào túi quần, ánh mắt nhìn anh giật giật.

Anh đang do dự có nên lịch sự giật lại không, cánh tay đột nhiên bị kéo lại. Anh dựa vào người Tạ Cảnh, trên đầu vang lên giọng nói: "Chúng ta phải về rồi."

Giản Minh Chu phản ứng lại, tạm biệt: "Hôm nay cảm ơn đã mời ạ."

Chào hỏi xong, hai bên tạm biệt.

Hai người quay đầu đi bộ trở về.

Con đường mòn dọc theo bờ sông, kéo dài dưới ánh đèn đường trong đêm. Gió đêm thoảng qua mặt, Giản Minh Chu nghe tiếng nước ào ào phía dưới con sông, đèn đường khiến khuôn mặt anh xen kẽ sáng tối.

Đi một đoạn, người bên cạnh vẫn không nói gì.

Anh hồi tưởng lại khung cảnh tối nay, không biết là vì quá kịch tính hay do đột nhiên gặp được bố mẹ Tạ Cảnh, suy nghĩ vẫn chưa trở về hiện thực được.

Giản Minh Chu lấy lại bình tĩnh, mở miệng: "Tiểu Cảnh, hôm nay cậu..."

Bên cạnh "hửm?" một tiếng.

"Hôm nay cậu thấy vui không?"

"Không nói rõ được." Giọng nói Tạ Cảnh mơ hồ trong màn đêm: "Nhưng có lẽ không tệ lắm."

"Hình như từ lúc đến nhà chú nhỏ, rất nhiều chuyện dần trở nên tốt đẹp."

Giản Minh Chu nghe được tiếng tim mình đập nhanh trong nháy mắt.

Anh cố gắng khách quan nói: "Bọn họ chỉ là không hiểu được cách quan tâm cậu. Trước đây, xung quanh không ai nhắc họ chuyện này sao?"

Tạ Cảnh nghe vậy, im lặng nhìn anh.

Giản Minh Chu nhớ tới câu "điểm tâm quán nào" của Tạ Trì, cũng im lặng theo: "......"

Hai người cùng trầm mặc một lúc.

Giản Minh Chu chuyển chủ đề, dịu dàng nói: "Không sao, sau này sẽ ngày càng tốt thôi."

Người bên cạnh khẽ "vâng" một tiếng.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Cảnh, ánh sáng từ đèn đường lệch đi, vừa khéo chiếu vào đôi mắt đối phương. Khiến ánh mắt trong không khí yên tĩnh trở nên dịu dàng, ấm áp, âm thanh Tạ Cảnh nhẹ nhàng mềm mại: "Cho nên, hôm nay chú mãi nhìn bố tôi làm gì?"

Giản Minh Chu: "......"

"Lúc sắp tạm biệt, lại nhìn nhau."

Sao còn nhớ rõ khúc này vậy.

Anh cảm thấy khó giải thích được, ngẫm nghĩ rồi nói: "Bố cậu nói, xem tôi như anh em ruột khác cha khác mẹ."

Giản Minh Chu chợt vui vẻ nói: "Có thể tôi thật sự trở thành chú ruột của cậu đấy..."

Bên cạnh đột nhiên yên tĩnh.

Anh quay đầu, nhìn Tạ Cảnh dừng tại chỗ, ánh mắt hòa vào bóng đêm.

Không biết đang nghĩ gì, đáy mắt như có gió lốc ngưng tụ.

——————

Tạ Cảnh: Dẫn crush đi gặp phụ huynh, tôi có thêm một người chú lúc nào không hay.