Couple Này Chú Không Ship Sao?

Chương 5: Sốt



Cào phím: Rùa màu lam

Giản Minh Chu thấy cả người đều không khỏe.

Anh còn tưởng cơ thể vì nói về chủ đề tình yêu thanh xuân gì đó mới 'nóng lên', kết quả là 'nóng lên' thật.

Ngày hôm sau thức dậy, đau đầu chóng mặt.

Mở điện thoại xem tin nhắn nhóm bộ phận, Hạ Diệp không biết trộm ở đâu cái meme chào buổi sáng cũ rích.

【Chủ biên】: [Mỗi ngày thức dậy! Ôm lấy công việc!]

【Chủ biên】: Tỉnh rồi lên phím 1!

(Chắc là meme này :)))



Ở dưới những hàng không đều "1 1 1 1..." Ở giữa còn xen kẽ mấy kí tự lộn xộn do buồn ngủ.

Giản Minh Chu đo thân nhiệt, tiện tay gửi vào nhóm số: 37.8

Hôm nay có công việc, anh phải đến công ty một chuyến.

Vừa bước vào công ty, anh đã ho vài tiếng "Khụ, khụ khụ..."

Hạ Diệp ngẩng đầu: "Cậu định thu hút sự chú ý của ai?"

Biên tập Tiểu Ngư hưng phấn: "Có lẽ muốn thu hút sự chú ý của chủ biên đó ~"

"......" Giản Minh Chu yếu ớt ngồi xuống "Thu hút cậu ta có lợi ích gì không?"

Hành động không phối hợp diễn kịch chung của anh nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả phòng làm việc. Thiến Thiến đẩy kính, đảo mắt một vòng ngạc nhiên: "Phó biên, anh bị cảm rồi à!"

"Ừ, hôm qua đến chỗ cô Tiểu Lộc xem bản thảo, lúc về nhà thì bị mắc mưa." Giản Minh Chu vừa nói một cách uể oải vừa sắp xếp tài liệu trên bàn ngay ngắn, "Tôi lên văn phòng marketing trước..."

Anh dọn tài liệu xong, đứng lên chợt thấy choáng váng. Xấp giấy tuột khỏi tay rơi xuống đất, tay anh vịn vào cạnh bàn, phát ra tiếng "két" khó chịu!

"Má ơi! Phó biên——"

"Anh Minh Chu!"

Một nhóm biên tập vội vã leo đến, đỡ lấy Giản Minh Chu suýt ngã xuống, dìu anh về ghế.

Giản Minh Chu nằm sấp trên mặt bàn, thở ra hơi nóng.

Thiến Thiến cảm thương: "Phó biên mềm yếu vậy, hiếm thấy thật..."

Hạ Diệp xua tay giải tán đám biên tập đang hỏi han ân cần nhân tiện giả vờ lười biếng, sau đó nhặt tài liệu rơi vãi dưới đất: "Tài liệu này để tôi đưa qua đó giúp cậu."

Cậu ta cau mày cằn nhằn: "Cậu sốt sao không nói sớm?"

Giản Minh Chu thở ra: "Lúc sáng tôi có gửi vào nhóm chat số 37.8..."

Hạ Diệp: "......" Cậu ta đẩy kính "Tôi tưởng đó là kí hiệu tào lao ai gửi vì buồn ngủ."

Giản Minh Chu đột ngột mở mắt:

Thì ra cậu cũng biết người ta buồn ngủ!

Hạ Diệp nhịn xuống sự chán nản trong lòng, Giản Minh Chu thấy đỡ hơn một chút, ngồi dậy hỏi: "Mấy hội chợ sau đó sắp xếp thế nào?"

Hạ Diệp từ bi viết cho cậu tờ ghi chú:

"Các tác giả của chúng ta sẽ tham gia hội chợ truyện tranh ACC, nhưng sẽ do nhà xuất bản khác phụ trách. Buổi kí tặng và hội chợ doujinshi cậu thích sẽ do bên chúng ta tổ chức, đến lúc đó chúng ta liên hệ với người phụ trách hội trường.

...Cái gì mà doujinshi anh thích nhất chứ.

Bàn việc công còn mang việc riêng vào!

Hạ Diệp tiếp tục: "À, còn việc này. Hội chợ doujinshi còn có mấy tác giả Kiêu Linh, Miêu Vĩ,... mà cậu thích, lúc đó tôi làm người phụ trách, cậu có thể thoải mái đi xin chữ ký."

Chữ ký! ! ! Giản Minh Chu phấn khích, chân thành nhìn qua: "...Cảm ơn cậu nhiều."

Việc riêng vạn tuế!

Hạ Diệp phất tay, đã phóng khoáng lại còn tâm lý.

Lúc tan làm.

Hạ Diệp dưới sự giao phó của toàn văn phòng, trịnh trọng nhét Giản Minh Chu vào trong xe, thỉnh về nhà.

"Mai cậu xin nghỉ đi."

"Ừ..." Giản Minh Chu nhắm mắt ngả người, mũi sụt sịt một cái.

Hạ Diệp cầm vô lăng, liếc nhìn anh vài cái: "...Cậu như vậy không sao chứ? Trong nhà chỉ có mỗi cậu? Đứa nhóc lần trước có ở nhà không?"

"Cậu nói tiểu Cảnh à?...Không biết đã về nhà chưa nữa."

"Nếu như trong nhà không có ai, cảm thấy không ổn thì phải lập tức gọi điện thoại."

Giản Minh Chu được yêu thương mà lo sợ, liếc ngang: "Gọi cậu hả?"

Hạ Diệp: "Gọi 120."

(120 là số cấp cứu Trung Quốc)

"......"

------

Tới dưới khu chung cư, Giản Minh Chu xuống xe.

Bây giờ trán và tóc anh ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng, trông có vẻ đáng thương. [1]

[1] Gốc 楚楚可黏 /Chǔchǔ kě nián/, bằng với 楚楚可怜 /chǔchǔ kělián/ tả biểu cảm vừa dễ thương vừa tội nghiệp.

Hạ Diệp sợ anh xỉu ngang giữa đường, cũng xuống xe theo anh: "Để tôi vác cậu lên nhà."

...Vác.

Vừa nghe là biết không phải hành động nhẹ nhàng gì cho cam.

Giản Minh Chu kháng cự: "Không cần đâu, tôi tự đi được."

"Khách sáo làm gì chứ."

Hạ Diệp nhấc tay anh quàng lên cổ mình, quàng hai lần vẫn trượt xuống, cậu ta xoay anh qua góc độ khác: "Cõng trên lưng là tốt nhất."

Giản Minh Chu bị xoay càng chóng mặt thêm: "Tiễn Thu, mau thả bổn quan xuống..."

"Đừng cử động đừng cử động, sắp treo cậu lên được rồi."

Hai người đang giằng co trước xe, bỗng phía bên cạnh vang lên giọng nói: "Chú nhỏ?"

Ngẩng đầu, thấy Tạ Cảnh đeo balo một bên vai đứng đó.

Ngược sáng nên nhìn không rõ phía trước, chỉ có bóng do ánh hoàng hôn vàng đổ xuống trước mặt anh.

Hạ Diệp dừng động tác.

Giản Minh Chu nhân cơ hội trượt xuống: "Tiểu Cảnh à."

Khuôn mặt anh đỏ bừng thêm chút mềm yếu do sốt, cổ áo lộn xộn mở rộng, dáng vẻ mệt mỏi mặc người tiêu khiển.

Giống như vừa gặp phải bọn buôn người...

Tạ Cảnh trầm mặc một lát, bước lên vài bước: "Làm sao vậy?"

"Ồ, đến đúng lúc ghê." Hạ Diệp dặn dò: "Minh Chu bị sốt, tôi định cõng cậu ấy lên nhà, tới giúp một tay đi."

...Không, đã bảo người ta tự đi được mà.

Giản Minh Chu định lên tiếng, đã nghe Tạ Cảnh nói: "Nếu cõng thì một mình tôi cõng là đủ rồi."

Cậu nói một cách ung dung, đến nỗi lời từ chối của Giản Minh Chu kẹt trong cổ họng.

Trong lúc đó, Tạ Cảnh đã đổi balo trên vai ra trước ngực, ra hiệu với anh: "Chú nhỏ, lên đây không?"

Hình ảnh Tạ Cảnh trước mắt và cảnh tượng lúc nãy cảm giác hoàn toàn không giống——

Giản Minh Chu tưởng tượng cảnh Hạ Diệp cõng mình lên lầu, không khác gì hai nhân viên khổ sở đang lang thang." [2]

[2] 社畜 /Shèchù/ ám chỉ những nhân viên làm việc chăm chỉ và tận tâm nhưng vẫn bị lãnh đạo công ty đối xử như súc vật. (社 là xã hội, 畜 là súc vật). Không biết từ tiếng Việt nào sát nghĩa nữa.

Nhưng cảm giác mà Tạ Cảnh đứng trước mặt mang tới hoàn toàn khác.

Cực kỳ có vibe truyện tranh học đường.

Chỉ là, truyện tranh học đường không phù hợp với tình cảnh hiện tại. Giản Minh Chu phất tay: "Không cần đâu..."

Anh ngẫm nghĩ: "Lúc lên lầu dìu tôi một tí là được."

Tạ Cảnh đeo balo lên vai lại: "Được."

Xác nhận người sẽ không xỉu ngang giữa đường, Hạ Diệp liền quay về.

Hai người đến trước cầu thang, Tạ Cảnh duỗi tay ra sau Giản Minh Chu, đỡ lấy vai anh: "Như thế này sao, chú nhỏ?"

"......"

Cánh tay dài như ôm anh vào lòng.

Cử chỉ này thật ra rất bình thường, có điều, Giản Minh Chu đọc qua vô số truyện tranh, luôn cảm thấy cảnh này... nếu nhân vật chính không phải anh, thì anh đã ship rồi!

Anh vỗ nhẹ Tạ Cảnh, ra hiệu cậu bỏ tay ra. Sau đó bám lấy cánh tay của Tạ Cảnh: "Vậy là được rồi."

Tạ Cảnh rất nghe lời: "Vâng."

Hai người cùng nhau lên cầu thang.

Giản Minh Chu đang sốt, người nóng hơn, nhưng anh cảm thấy thân nhiệt Tạ Cảnh không thấp hơn là bao. Cánh tay dưới bàn tay anh vững chắc mạnh mẽ, cảm xúc tiếp xúc da thịt càng thêm rõ ràng.

Anh cũng không bám quá chặt.

Nếu bám chặt quá thì trông có vẻ không khách khí.

Đi được vài bước, Tạ Cảnh dừng lại.

"Chú nhỏ à." Cậu buồn cười cụp mắt xuống nhìn khuỷu tay mình: "Chú không dùng sức, tôi có cảm giác chú đang kéo tôi đi."

"......" Giản Minh Chu: "Ò."

Anh không khách sáo nữa, treo người lên tay Tạ Cảnh.

------

Vừa vào đến nhà, Giản Minh Chu liền chịu không nổi nữa.

Anh leo cầu thang xong cả người đầy mồ hôi, đầu óc mê man, cảm giác như có cả ngọn núi đè sau lưng.

Tạ Cảnh gọi anh: "Chú nhỏ à, tối chú muốn ăn gì?"

Giản Minh Chu chỉ muốn đi ngủ: "Không sao, đừng quan tâm tới tôi... cậu tự ăn một mình đi."

Anh nói xong liền về thẳng phòng ngủ, nhào lên giường.

"......"

Chưa thay đồ, túi cũng chưa cất.

Người trên giường không động đậy nữa.

Tạ Cảnh đi vào theo anh, lấy túi trên vai xuống, để lên bàn. Giữa chừng có tờ ghi chú rơi ra từ trong túi, lật úp rớt trên mặt đất.

Tạ Cảnh nhặt lên không đọc, để lên mặt bàn.

Nơi giường bên cạnh vang lên tiếng ho trầm đục, cậu lại quay đầu nhìn.

Giản Minh Chu nằm quay lưng với cậu, vùi đầu vào gối, áo hơi vén lên, lộ ra phần eo trắng nõn ướt mồ hôi, nhấp nhô vì cơn ho.

Tạ Cảnh duỗi tay, kéo chăn đắp lại.

Thuận tay đóng cửa ra khỏi phòng, mở wechat nhắn tin.

【Cảnh】: Cậu, chú nhỏ có kiêng món gì không?

【Tạ Trì】: ?

Giây tiếp theo, có cuộc điện thoại gọi tới.

Âm thanh Tạ Trì chấn động: "Sao thế sao thế! Con không hỏi cậu ấy mà lại hỏi chú?"

Tạ Cảnh cầm điện thoại cách xa phòng ngủ, đi về hướng nhà tắm: "Chú nhỏ sốt nên ngủ rồi, con xem trong nhà có gì ăn không."

"Sốt? Cậu ấy đã uống thuốc chưa?"

"Chưa, còn chưa ăn gì nữa."

Tạ Trì hiểu ra, lập tức bày tỏ nghi ngờ: "...Con tự nấu? Con đã từng nấu cơm chưa?"

Theo như anh ta biết, chị gái anh ta thuê mấy người giúp việc, cần gì Tạ Cảnh phải đích thân xuống bếp.

"Chưa từng." Tạ Cảnh mở tủ lạnh, giọng nói dửng dưng: "Xem một tí là biết mà."

"......"

Bên kia đầu dây vang lên tiếng nghiến răng.

Đứa cháu trai lớn này của anh đầu óc thông minh, từ nhỏ mọi mặt đều nổi trội. Có lẽ vì cái gì cũng đạt được quá dễ, nên không có hứng thú với bất cứ chuyện gì.

Đến lý do chọn đăng ký thi thể thao lúc cấp 3 cũng chỉ vì "Thi cử là cùng người khác cạnh tranh, còn thi chạy là cạnh tranh với chính mình." Cái kiểu lý do tự cao đậm chất thiếu niên nổi loạn. 

Cậu nói "xem một tí là biết", uy tín 99%.

Tạ Trì bỏ qua phát ngôn kiêu ngạo của cậu.

"Con nấu ít cháo đi, nhưng Giản Minh Chu không thích cháo trắng, con nhớ bỏ thêm muối ăn và đường.

"...Muối và đường?" Tạ Cảnh: "Có ăn được không vậy?"

"Bị bệnh thì nên bổ sung nước muối đường [3] đó! Yên tâm đi, Minh Chu ăn được hết, cậu ta thích đồ mặn ngọt mà!"

[3] Nước điện giải, tiếng Trung là 糖盐水 /Táng yánshuǐ/: nước muối đường. Người ta cũng hay pha nước điện giải tại nhà bằng muối và đường.

"......"

Tạ Cảnh cúp điện thoại, câm nín hồi lâu.

------

9 giờ hơn, Giản Minh Chu mê man tỉnh dậy.

Cả người toàn mồ hôi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Chăn không biết đắp lên người lúc nào, túi cũng được đặt trên bàn. Anh lấy điện thoại xem, thấy hai tin nhắn nổi bật——

【Tạ Trì】: Tiểu Cảnh lần đầu xuống bếp, để nấu cháo cho cậu đó. [Xoa mặt chạy vòng vòng.jpg]

【Cảnh】: Chú nhỏ, ngủ dậy nhớ nói với tôi một tiếng.

Giản Minh Chu ngây người một lúc, trả lời Tạ Cảnh: Tôi tỉnh rồi.

Nửa phút sau, vang lên tiếng gõ cửa: "Chú nhỏ à."

Anh chống người dậy: "Vào đi."

Cửa đẩy ra, Tạ Cảnh bưng bát cháo đi vào.

Giản Minh Chu vén tóc trên trán, tầm nhìn thoáng hơn một chút, tâm trạng có chút hoảng hốt: Vậy mà cũng có ngày mình được người khác chăm sóc...

Còn là đứa nhóc nhỏ hơn anh vài tuổi nữa.

Bên cạnh giường không có chiếc ghế nào, anh hướng về Tạ Cảnh vỗ vỗ mép giường, Tạ Cảnh nghiêng người ngồi xuống.

"Chú nhỏ, ăn chút cháo trước đi, ăn xong rồi uống thuốc."

"Cậu nấu à? Cảm ơn nhé."

Tạ Cảnh không đề cập gì về việc lần đầu tiên xuống bếp, chỉ đơn giản "Vâng" một tiếng.

Chén cháo bưng đến trước mặt trắng mềm và đặc, thêm một ít rau và thịt băm. Nhìn không giống lần đầu nấu chút nào, trông có vẻ khá ngon miệng.

Giản Minh Chu định cầm lấy bát cháo, lại nghe cậu mở miệng: "Hương vị có lẽ sẽ hơi phức tạp."

"?"

"Nhưng nghe nói chú thích đồ mặn ngọt."

Giản Minh Chu ngơ ngác một lúc, nghĩ đến lời nói ngốc nghếch của Tạ Trì... Anh lại nhìn qua Tạ Cảnh ngồi trước mặt: Một tay bưng bát cháo, một tay đặt sau lưng.

Anh giơ tay nhận lấy: "Ừm, cảm ơn."

Dưới ánh nhìn của Tạ Cảnh, Giản Minh Chu ăn một muỗng cháo.

Khoảnh khắc vị giác anh cảm nhận được, ánh mắt anh run lên, toàn thân đông cứng——

Cái hương vị kì diệu này...

Cứ như muối và đường nhân lúc sơ hở tấn công anh.

"Chú nhỏ." Người trước mặt gọi anh.

Hồn Giản Minh Chu quay về, thấy ánh mắt Tạ Cảnh đang quan sát mình, hầu kết khẽ cử động: "Hương vị thế nào?"

Môi anh mấp máy, trong đầu hiện lên câu nói:

Tiểu Cảnh lần đầu xuống bếp.

Hồi lâu, anh nhìn chén cháo nói: "...Phải miêu tả em như thế nào mới chuẩn xác đây." [4]

"......"

[4] Một câu hát trong bài 'giày cao gót màu đỏ' (该怎么去形容你最贴切)

https://youtu.be/muvNBWqtrv4

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Cảnh: Đầu óc thông minh, vừa học đã biết.

Tạ Trì: Không sao, để tôi ra tay!