Chiếc điện thoại màu đen cứ thế nằm trên ghế sô pha.
Màn hình vẫn chưa tắt, Hình U tiện tay cầm lên, sau đó lướt xem ảnh.
Ngoại trừ ảnh tập thể, thì những ảnh khác vẫn chưa kịp chỉnh sửa, ảnh đơn hay ảnh đôi đều là ảnh gốc. Tay nghề của thợ chụp ảnh thực sự rất tốt, về cơ bản là có thể trực tiếp xuất ảnh.
Điện thoại của cô cũng đang liên tục nhảy ra các tin nhắn mới.
Ngay sau khi ảnh Hán Phục được tung ra, nhóm fan hâm mộ đã bắt đầu bàn luận sôi nổi, thậm chí còn có người nói:【Tui chết mê chết mệt với gương mặt này của anh ấy rồi, đợi ảnh đơn của anh ấy được đăng tải, tui sẽ lập tức đi in thành poster lớn để treo trên tường!】
Giọng điệu này, có thể nói là vô cùng kích động.
Hình U chỉ cười chứ không nói gì, lướt xuống một chút, ngón tay chợt dừng trên màn hình.
Đợi đã, in ảnh đơn thành poster để treo trên tường?
Tại sao câu này lại nghe quen tai như vậy?
"Sau khi in ra thì làm khung ảnh luôn đi? Hoặc là để đầu giường cũng được đó?"
"Ngoại trừ ảnh chụp, mấy bồ có muốn làm gối ôm, poster các kiểu không?"
Trong nhóm chat, các fan hâm mộ đã thảo luận từ poster đến các fan-goods khác.
Hình U giật mình ném điện thoại xuống, đôi tay đặt ở bên hông, nghiêng đầu cười lạnh.
A, cô cứ thắc mắc mãi tại sao Minh Trầm đột nhiên muốn treo ảnh và mua gối ôm, ra là đang cố ý ám chỉ rằng cô đã mua fan-goods đúng không?
Tám chính phần là anh đã mở hộp chuyển phát nhanh ra rồi, cái này là đang đánh đố cô à. Hình U đan hai tay vào nhau, sau đó đè ngược ngón tay ra sau, khớp xương kêu "rắc" một tiếng.
Khi Minh Trầm bước ra, anh thấy Hình U đang ngồi ở chỗ cũ, như thể nãy giờ vẫn không di chuyển.
Anh cúi đầu nhìn mình từ trên xuống dưới, sau đó ngẩng đầu bước đến chỗ cô.
Nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt từ đằng sau, trong lòng Hình U đã có tính toán.
Cô nắm chặt điện thoại, khuôn mặt nghiêm túc xoay người lại...
Ánh sáng mờ nhạt trên đầu, bóng người dần dần hiện ra.
Đôi chân của người đàn ông được bao bọc bởi chiếc quần dài rộng rãi, khăn lông khô màu trắng quàng qua vai, những chỗ khác đều bày ra trước mắt.
Từ mơ hồ đến rõ ràng, Hình U nhìn thấy cơ bụng mà các fan hâm mộ ngày đêm nhớ mong.
"..."
Âm thanh nuốt nước miếng.
Minh Trầm tập thể dục quanh năm, thân hình tất nhiên không có gì để bàn cãi. Chiếc khăn lông trắng trên vai che đi xương quai xanh, còn lại cơ bụng tám múi rắn chắc nhưng không thô kệch, từng đường cong cơ thể đều được phác họa rõ ràng.
Như ẩn như hiện là sự gợi cảm quyến rũ nhất.
Chẳng phải đó giờ luôn kín mít không cho người khác nhìn sao?
Hình U dời mắt: "Bình thường cậu ở nhà đều như vậy à?"
Người nọ nghênh ngang đi đến trước mặt cô: "Sao nào?"
"Không mặc quần áo chạy nhông nhông ra ngoài, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy." Giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi.
"Ở đây ngoài cậu ra thì còn có ai?"
Dì Thu không ở nhà, trong nhà chỉ có hai người họ, và cả con mèo kiêu ngạo.
Hình U nhấn mạnh: "Nhưng dù sao tôi cũng là người khác phái."
"Cũng không phải chưa từng nhìn thấy." Người nọ bày ra dáng vẻ không mấy để ý, nắm lấy góc khăn lau mặt, "Bên ngoài có biết bao nhiêu người muốn nhìn đấy."
Động tác tùy ý nhưng lại thu hút sự chú ý của người khác một cách khó hiểu, Hình U ngắm anh như tên trộm, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt: "Nhưng không có tôi."
Phản ứng trốn tránh quá rõ ràng, Minh Trầm lập tức bắt được, anh tin rằng Tiểu Khổng Tước đã bị ảnh hưởng.
Cứ chiều theo cô vậy*, anh kiếm cớ đi đến trước mặt cô: "Sữa tắm mới mua khá ổn, lát nữa cậu thử xem?"
*Từ gốc: 顺着杆: Nói những điều hoặc làm những chuyện mà người đó thích (Mình không thấy từ thích hợp nên để vậy nhé)
Minh Trầm chủ động đưa cánh tay đến trước mặt cô, mùi quýt thoang thoảng chính xác là mùi hương yêu thích của Hình U.
Cô hít thở không thông, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay, nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo.
Tên khốn này là đang thử cô, mục đích không trong sáng, tuyệt đối không được bị mê hoặc!
Sáng suốt lên.
Hình U hít sâu một hơi, vẻ mặt vô cảm mà đẩy cánh tay của anh ra: "Cũng được."
Minh Trầm nhướng mày.
Phải ứng của Hình U không giống như trong tưởng tượng, chẳng lẽ cô chỉ thích ảnh của anh? Còn đối với người thật của anh thì thờ ơ?
Anh đã lên mạng tham khảo, có một số người chỉ thích nhân vật "Người giấy*", nhưng cái này hơi khó thì phải.
*Người giấy: bao gồm người 2D, nhân vật hoạt hình, trò chơi, truyện tranh,...
Hai người có hai tâm tư khác nhau.
Trong lúc Minh Trầm đang đoán mò thì Hình U bình tĩnh nói: "Tôi đã xem ảnh rồi, không có gì đặc biệt, cậu thích thì tự làm đi."
Cô nói xong thì đẩy điện thoại cho anh, dứt khoát đứng dậy mà không hề lưu luyến: "Được rồi, tôi cũng đi tắm đây, không có việc gì thì nghỉ ngơi sớm một chút."
Minh Trầm giả ngu, cô cũng vờ hồ đồ theo, để xem ai là người không chịu được trước.
Hình U vừa đi được hai bước thì quay đầu lại: "À phải rồi."
"Con trai ở nhà nên chú ý hình tượng một chút, ai mà không biết còn tưởng rằng cậu..." Ánh mắt kỳ quặc của cô đảo từ trên xuống dưới, quét toàn bộ cơ thể của người nào đó, trong mắt hiện lên hàm ý sâu xa.
Cô đã giành được phần thắng, Hình U tiêu sái bước đi, bỏ lại người nọ ở sau lưng.
Một tay Minh Trầm chống hông, ngón tay phải lướt qua môi, không nói nên lời.
Thật sự không thích? Không thể nào.
Tốc độ của Hình U rất ổn định, từng bước từng bước trở về phòng, gần như là đồng đều.
Ngay tại khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, sự phòng bị biến mất trong nháy mắt, cô lập tức thả lỏng người, hơi cúi đầu dựa lưng vào cửa.
Lần đầu tiên làm việc này, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra ngọn lửa mạnh mẽ đã bùng cháy từ tận đáy lòng đến trái tim cô.
Nhắm mắt lại, tâm trí đều là cơ bụng cường tráng.
Tại sao vừa rồi làm như không nhìn thấy? Rõ ràng là có thể trực tiếp sờ vào.
Chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, ngẫm lại đều thấy buồn bực.
Hình U tức giận mở tủ quần áo, gỡ bộ đồ ngủ ném xuống giường, sau đó ôm vào lòng rồi mang vào phòng tắm.
Cùng với tiếng nước chảy là một mùi thơm thoang thoảng của quýt tràn ngập khắp phòng tắm.
*
"Tình yêu phi khoa học" đã đăng tải những bức ảnh về Lễ hội đèn lồng trong công viên giải trí, tạo hình của dàn khách mời quá cháy, mọi người chỉ mong Tết Trung thu đến nhanh hơn.
Đặc biệt là ảnh đôi của Hình U và Minh Trầm được share rất nhiều, cũng được đăng tải trên nhiều nền tảng với các tiêu đề khác nhau, thậm chí một số fan hâm mộ còn cầu xin cả hai đóng chung trong một bộ phim.
Nói đến đóng phim, ai cũng biết Minh Trầm sắp tham gia một bộ phim cổ trang có quy mô lớn mang tên "Ngự Thiên Hạ", được chuyển thể từ tiểu thuyết vô cùng hot.
Nhiều năm qua, phim chuyển thể từ tiểu thuyết hiếm khi làm hài lòng fans nguyên tác, về cơ bản là kén chọn vai diễn. Nhưng nếu quay tốt, diễn xuất tốt thì không chỉ được khán giả yêu thích mà còn giành được nhiều lời khen ngợi từ các fans sách.
Lần này, đạo diễn phụ trách "Ngự Thiên Hạ" là người có danh tiếng xuất sắc trong giới, bản thân tác giả của nguyên tác cũng tham gia với vai trò biên kịch, cho nên khán giả vẫn có chút kỳ vọng.
Nam chính đã được ấn định từ trước, các vai phụ khác cũng đã được công bố trong hai tháng đầu. Điều duy nhất khiến đạo diễn và tác giả đau đầu chính là Bạch Nguyệt Quang* của nam chính thời niên thiếu.
*Bạch Nguyệt Quang (Ánh trăng sáng) ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.
Theo như kịch bản, ngay từ đầu truyện, Bạch Nguyệt Quang đó không còn nữa, và chỉ sống trong ký ức của nam chính.
Đất diễn của Bạch Nguyệt Quang rất ít, nhưng lại có ý nghĩa rất quan trọng đối với nhân vật nam chính.
Nghĩ đến việc tìm Hạ Úy Lam đã hot một khoảng thời gian trước đó, đạo diễn do dự, còn biên kịch thì lắc đầu.
Nhân vật là do chính cô ấy khắc họa, nên cô ấy có thể cảm nhận được trực quan nhất, Hạ Úy Lam không phù hợp.
Hạ Úy Lam quá nhẹ nhàng mảnh mai, mà Bạch Nguyệt Quang có thể khiến vị tướng quân trẻ tuổi nhớ mãi không quên không chỉ là một hình tượng mỏng manh yếu đuối.
Cô gái ẩn sâu trong ký ức của vị tướng trẻ tuổi chắc hẳn là một người tràn đầy sức sống, tỏa nắng, khiến người ta cả đời khó quên.
Đoàn phim đã sẵn sàng khai máy bất cứ lúc nào, chỉ còn thiếu mỗi Bạch Nguyệt Quang kia.
Ảnh Tết Trung thu được đăng tải, tạo hình cổ trang của Hình U khiến mọi người kinh diễm, sau khi hòa nhập vào bối cảnh ở phía sau, làn váy dài thướt tha phóng khoáng, trên tay cô ôm thỏ ngọc, tựa như ánh trăng trên bầu trời.
Tác giả liếc mắt một cái là đã nhìn trúng: "Chính là cảm giác này."
Đất diễn của Bạch Nguyệt Quan không nhiều, nên yêu cầu chuyên môn trong diễn xuất có thể được nới lỏng một cách hợp lý, mặc dù Hình U không phải là ngôi sao trong giới, nhưng quay một vài cảnh làm người khác kinh diễm hẳn là không thành vấn đề.
Sau khi thảo luận, đạo diễn đã thử liên lạc với Hình U thông qua Minh Trầm, thể hiện sự chân thành của đoàn làm phim.
"Đóng phim?" Lúc Hình U nhận được cuộc gọi, cô vẫn đang luyện đàn, sau khi nghe nói bên kia muốn tìm cô để quay phim, phản ứng đầu tiên của cô là từ chối.
Nhưng là vì Minh Trầm đích thân gọi đến, nên cô vẫn nể tình mà hỏi thêm một câu: "Diễn cái gì?"
"... Bạch Nguyệt Quang." Bạch Nguyệt Quang của anh.
Hình U lập tức hứng thú, để anh nói tiếp.
Minh Trầm giải thích đại khái: "Đất diễn rất ít, một ngày là có thể quay xong."
Trong điện thoại, Hình U ngập ngừng vài giây rồi đưa ra câu trả lời.
Minh Trầm tắt điện thoại, người đàn ông trung niên ngồi đối diện chính là đạo diễn của bộ phim.
Minh Trầm truyền đạt lại ý của Hình U: "Cô ấy bằng lòng gặp mặt nói chuyện."
Đây không phải là lần đầu tiên anh làm việc với vị đạo diễn này, khi đó anh vẫn chưa nổi tiếng nhưng đạo diễn cũng không đối xử khác biệt với anh. Đã cho anh cơ hội xuất hiện trên màn ảnh nên cũng coi như là người quen cũ.
Huống chi, anh còn có chút tư tâm.
Buổi tối về nhà, anh chưa kịp nhấn mật khẩu thì cánh cửa đã bị người bên trong mở ra.
Ngước mắt, thấy Hình U đang đi đôi dép hoa hướng dương mà anh mua, ôm con mèo của anh, đứng ở cửa nở nụ cười rạng rỡ với anh.
Ngay giây phút đó, anh cảm thấy những mệt nhọc của một ngày dài bận rộn đều tan biến hết.
Minh Trầm thuận miệng hỏi: "Tâm trạng rất tốt nhỉ?"
Hình U vui vẻ nói: "Cũng không tệ lắm."
Buổi sáng luyện đàn theo sở thích, đắm mình trong âm nhạc, buổi chiều call video với ông ngoại đang đi du lịch và ba mẹ đang làm ăn ở nước ngoài, loại an nhàn này quả thực là khiến tâm trạng người ta vui sướng.
Khi Minh Trầm bước vào nhà, cô ôm con mèo đi theo bên cạnh anh: "Chuyện hôm nay cậu nói trong điện thoại là sao?"
Minh Trầm xắn ống tay áo: "Đạo diễn và biên kịch đã xem ảnh Hán Phục của cậu, cảm thấy rất phù hợp với nhân vật bên trong."
Hình U hỏi tiếp: "Đó là một nhân vật như thế nào?"
"Một bộ phim cổ trang về tình cảm gia đình và đất nước, nhưng nam chính có người yêu là thanh mai trúc mã..." Dù sao nó cũng dựa trên tiểu thuyết gốc, nên cái này không tính là spoil.
Sau khi nghe xong, Hình U tổng kết lại: "Tôi làm Bạch Nguyệt Quang của cậu?"
Động tác của Minh Trầm khựng lại, hơi nhướng mày: "Đúng vậy, cậu là Bạch Nguyệt Quang của tôi."
Cake không muốn nghe tiếp nữa, nó nhảy khỏi vòng tay của Hình U, đôi chân ngắn ngủn đi tìm thức ăn cho mèo của mình.
Trước đó, cô đã có kinh nghiệm quay đoạn phim nhỏ trong show tình yêu, nên sau khi nghe nói đất diễn của diễn viên khách mời có thể quay xong trong một ngày, Hình U đã đồng ý một cách sảng khoái.
Sau đó, Minh Trầm đã sắp xếp để cô gặp mặt đạo diễn.
Khi mọi việc ổn thỏa, đoàn phim chính thức khai máy.
Địa điểm quay trong giai đoạn đầu là ở một thành phố khác, tạm thời Hình U không cần tiến vào đoàn phim.
Minh Trầm đi rồi, trong nhà chỉ còn lại cô và dì Thu, và cả con mèo cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ.
"Cô Hình, còn hai ngày nữa là Tết Trung thu, cô có thể ở đây một mình trong mấy ngày nghỉ được không?" Dì Thu được nghỉ định kỳ vào những ngày lễ quốc gia, nhưng năm nay có thêm Hình U nên bà ấy cần hỏi ý kiến của chủ nhà.
"Có thể." Cô có kinh nghiệm sống tự lập.
Dì Thu lại hỏi: "Vậy năm nay để Cake ở nhà hay là gửi sang nhà cậu Tạ?
Hình U cảm thấy xa lạ với người này: "Cậu Tạ?"
Dì Thu đáp: "Tạ Vân Sâm, là bạn của cậu Minh."
"À." Chưa nghe nói qua.
Cô chợt nhận ra, đó giờ cô luôn cho rằng mình đã đủ hiểu biết về quá trình trưởng thành của Minh Trầm trong sáu năm qua thông qua Internet và ông nội, nhưng thật ra là đã thiếu hụt rất nhiều.
Sau lời giải thích của dì Thu, Hình U mới biết được nhân vật mới này.
Dì Thu không biết nhiều về Tạ Vân Sâm, chỉ biết đây là bạn của Minh Trầm, một người rất yêu mèo, nên khi không có ai chăm sóc mèo, bà ấy sẽ gửi Cake đến chỗ của Tạ Vân Sâm.
"Trước kia đều gửi đến chỗ của Tạ Vân Sâm sao?" Cô hỏi.
Dì Thu gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì thời gian ở nhà của cậu Minh không cố định, về cơ bản thì các ngày lễ đều không ở nhà."
Hình U cân nhắc một chút: "Vậy năm nay cũng đưa đến đó đi."
Cô sắp phải ghi hình cho chương trình, với cả có những sắp xếp khác, nhỡ không thể chăm sóc nó trong một khoảng thời gian thì sao?
Buổi tối, Minh Trầm chủ động call video, Hình U nhân cơ hội thông báo về việc sắp xếp cho Cake: "Dì Thu nói sẽ gửi Cake đến chỗ người bạn tên Tạ gì đó của cậu."
Minh Trầm bổ sung: "Tạ Vân Sâm."
"Đúng rồi, là cái tên này." Hình U thử hỏi, "Đây là người bạn chuyên chia sẻ kinh nghiệm nuôi mèo với cậu à?"
Minh Trầm: "Sao vậy? Tò mò?"
Hình U ngồi bật dậy, làm ra điệu bộ ngạo kiều quen thuộc: "Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Tiếng cười khẽ lọt vào tai cô, Minh Trầm không vạch trần mà chỉ nói: "Sau này có cơ hội sẽ dẫn cậu đi làm quen."
Đảo mắt đã đến Tết Trung thu.
Sáng sớm tinh mơ, Hình U bị chuông điện thoại đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại, cảm giác như còn trong mơ: "Alo?"
"Còn chưa chịu dậy?"
"Chẳng lẽ mình đang nói chuyện trong mơ?" Hình U dụi dụi đôi mắt khô khốc của mình, tuy không tỉnh táo lắm nhưng cô cũng biết trời đã sáng, cô bị cuộc gọi của Minh Trầm đánh thức.
Tiếng cười vang lên từ đầu bên kia điện thoại: "Tiểu Khổng Tước, giọng của cậu hay thật."
Lời nói đi kèm với âm thanh nhẹ nhàng, mềm mại như bông, còn rất câu dẫn người khác.
"Cậu phiền quá." Mới sáng sớm đã trêu cô.
Minh Trầm cố gắng không đùa cô, trước hết nói chuyện nghiêm túc: "Tôi đã sắp xếp xe và trợ lý cho cậu, những chuyện cần làm đã được giải thích rõ ràng, nếu có gì không biết thì cậu cứ nghe theo trợ lý."
"Ừm?" Cô vẫn chưa nói gì, chỉ đơn thuần phát ra trợ từ.
Minh Trầm đỡ trán, giấu đi ý cười nơi đáy mắt.
Thật sự là hận không thể xuyên qua màn hình, tận mắt nhìn thấy bộ dạng ngái ngủ của cô, cùng với giọng nói mềm như bông ấy, nhất định là rất dễ bắt nạt.
Cúp điện thoại, Hình U đứng dậy mở rèm cửa, bên ngoài trời đã hừng sáng.
Sau khi đồng ý với Tưởng Tử Dục, lúc này cô mới nhận ra, cô đã bị lừa!
Cái gì mà chỉ cần xuất hiện trước nửa tiếng, buổi sáng là bọn họ phải xuất phát rồi, buổi chiều là tạo hình, sau đó là đến Happy Valley.
Để đảm bảo an toàn cho các khách mời, họ không thể gióng trống khua chiêng đi dạo ở Happy Valley, vì sợ lộ thân phận và dễ bị du khách vây quanh.
Khách mời lần lượt đến, chỉ có Minh Trầm là không xuất hiện.
Người phụ trách sự kiện cho biết: "Thầy Minh từ đoàn phim trở về, sẽ trễ một chút."
Đợi nhóm người bọn họ thay xong trang phục, Minh Trầm vẫn chưa tới. Gần tối, nhân viên công tác sắp xếp bọn họ đi vào công viên.
Hình U cầm điện thoại gửi tin nhắn cho người nọ, nhưng không có hồi âm.
Tin tức mà tổ tiết mục nhận được là: "Từ sân bay đến đây thầy Minh bị kẹt xe."
Thời gian xuất hiện của khách mời được thông báo là tám giờ tối, vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ.
Khi màn đêm buông xuống, cả Happy Valley như bừng sáng với những gam màu rực rỡ.
Hai bên đường treo đầy đèn lồng, cây cối rực rỡ lung linh, ô giấy dầu được treo phía trên lối vào công viên, thậm chí nhân viên soát vé và các NPC đi dọc đường cũng mặc những bộ Hán Phục khác nhau.
Tiếng cười không ngớt vang lên trong công viên, đi ngang qua tiết mục khuấy động, tiếng hò hét chói tai truyền đến, cực kỳ náo nhiệt.
Đến tối, nhiều hạng mục vui chơi ở Happy Valley sẽ dừng lại, hầu hết các buổi biểu diễn sẽ được trình diễn vào tối nay.
Trong lúc chờ đợi, Tô Mông Mông đã nhiều lần muốn bắt chéo hai chân, nhưng khi nhìn lại bộ Hán Phục hồng phấn dịu dàng của mình, cô ấy lại từ bỏ: "Em có thấy hạng mục biểu diễn, đêm nay có một tiết mục rất đặc biệt và thú vị, là Đả Thiết Hoa*."
*Mình sẽ để vid ở bên dưới nhé
Hình U nghe quen tai: "Là di sản văn hóa phi vật thể kia à?"
"Hình như là vậy."
Đả Thiết Hoa, người ta sẽ cầm thìa (Thìa có cán dài và đầu thìa to) bằng tay không múc sắt nóng chảy ở nhiệt độ cao, sau đó dùng thanh gỗ đập vào, khiến chúng vỡ ra trong không khí. Nói đơn giản chính là một màn trình diễn pháo hoa nhân tạo tuyệt vời.
Tô Mông Mông biết rõ thời gian: "Tiết mục này sẽ có vào lúc tám giờ bốn mươi phút, vừa hay chúng ta có thể đi xem."
Hình U nghiêng đầu: "Lén đi?"
"Chị nhìn những du khách bên ngoài đi, người ta mặc Hán Phục mà vẫn đeo mạng che mặt kìa, nếu biết sớm thì em đã mua một cái rồi." Tô Mông Mông nghĩ, "Không được nữa thì em sẽ đeo khẩu trang."
Dù sao tối nay cũng nhiều người, tối mù như thế sẽ không có ai nhận ra.
Hình U nhắc nhở: "Thật ra lúc đi vào đây, chị thấy có gian hàng rong bán mặt nạ."
Những người bán hàng rong ở đây là nhân viên công tác cải trang để phục dựng lại khung cảnh cổ xưa, còn thực chất vẫn là do Happy Valley quản lý.
Tô Mông Mông: "Mặt nạ?"
Rất tốt, quyết định chọn nó.
Lúc bảy giờ bốn mươi phút, Minh Trầm vẫn chưa xuất hiện, Hình U nhìn về phía cửa phòng nghỉ rất nhiều lần.
Tô Mông Mông đang chơi game với Phó Diệc Bạch, chiến đấu rất hăng say trong game.
Theo sự sắp xếp tổ tiết mục, tám người họ sẽ tạo thành bốn đội nắm tay lên sân khấu, CP của Hình U là Minh Trầm, nếu người đó không đến, cô nhất định sẽ xấu hổ khi lên sân khấu một mình.
Bảy giờ năm mươi phút, nhân viên công tác nhắc nhở mọi người chuẩn bị: "Các anh chị, chúng ta chuẩn bị đi ra ngoài thôi."
Người đang được nói đến chính là hai vị khách mời nghiện game đến mức không dứt ra được.
Sân khấu bên ngoài đã được dựng lên, nhân viên bảo vệ dùng dây thừng vẽ một phạm vi an toàn, du khách đã sớm đứng thành vòng ở bên ngoài, đợi ít nhất nửa tiếng.
Tổ tiết mục đã thiết kế các màn tương tác ngọt ngào cho bốn nhóm khách mời, họ sẽ lên sân khấu theo thứ tự, lúc này Minh Trầm vẫn chưa đến, Hình U tạm thời ở cuối cùng.
Đúng tám giờ, Phó Diệc Bạch và Tô Mông Mông xuất hiện đúng giờ, bên ngoài vang lên tiếng hò hét chói tai.
Một lát sau, Ôn Tuấn và Liễu Thanh Vận ra khỏi cánh gà.
Nhóm thứ ba là Hạ Úy Lam và Chu Hủ Sinh, một đen một trắng tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Thời gian trôi qua từng chút một, đến nhóm thứ tư bước lên sân khấu, Hình U đã nghe thấy có người hô to tên.
Cho dù Minh Trầm không xuất hiện, cô vẫn phải lên sân khấu.
Ngay khi Hình U vừa nhấc váy bước lên cầu thang, một bàn tay ấm áp đã bọc lấy tay cô.
Không đợi Hình U quay đầu, người nọ tiếp tục nắm tay cô đi về phía trước, bên tai vang lên giọng nói: "Xin lỗi, đã đến trễ."
Hình U không lên tiếng, nhịp tim hồi hộp đã lấy lại được sự ổn định trong nháy mắt.
"Minh Trầm! Hình U! A a a ~"
Những tiếng hò reo nối tiếp nhau, cũng không ít những tiếng gọi to "Nam Trầm Bắc U".
Minh Trầm đã đến vào thời khắc cuối cùng, không xảy ra tình huống xấu nào.
Sau khi tiết mục diễn ra suôn sẻ, hai mươi phút sau, các khách mời xuống sân khấu trong tiếng cổ vũ náo nhiệt.
Tô Mông Mông đang suy nghĩ về buổi biểu diễn kia, lúc trở lại cánh gà, cô ấy nóng lòng muốn đi ra ngoài: "Mấy anh chị có muốn đi xem Đả Thiết Hoa không? Em đã hỏi trước địa điểm rồi."
Giây phút này cô ấy vẫn không quên chị em của mình: "U U, chị..."
Hình U bị Minh Trầm túm lấy, dứt khoát từ chối thay cô: "Chúng tôi còn có việc, em tự đi xem đi."
Tô Mông Mông: Được rồi, cô ấy hiểu.
Các khách mời đi cùng nhau sẽ dễ bị lộ, nhưng khi đơn độc hòa vào đám đông thì sẽ không dễ bị phát hiện.
Tô Mông Mông và Phó Diệc Bạch đi với nhau, còn Chu Hủ Sinh thì đi một mình.
Đợi Hạ Úy Lam phản ứng lại, cô ta phát hiện Ôn Tuấn và Liễu Thanh Vận cũng biến mất không thấy đâu.
Trợ lý nơm nớp lo sợ mà đi đến: "Chị Úy Lam..."
Sắc mặt Hạ Úy Lam tái xanh, không hề phù hợp với trang phục màu trắng thanh thuần thoát tục của cô ta.
Tất cả mọi người đều đeo khẩu trang ra ngoài, sau khi hòa vào đám đông, Hình U đột nhiên rút trâm cài tóc hình mặt trăng trên đầu ra: "Cái này có hơi lộ liễu, nên lấy xuống."
Đêm nay có rất nhiều người mặc Hán Phục ở đây, NPC và du khách, đủ mọi màu sắc và kiểu dáng, cộng thêm màn đêm che đậy, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể biết được ai là ai. Trái lại cây trâm cài tóc này quá đặc biệt, sẽ dễ bị phát hiện.
Sau khi gỡ xuống cũng không có chỗ để, chỉ có thể cầm ở trong tay.
Vì vậy, Hình U thấy anh nhét trâm cài tóc vào cổ tay áo của mình, cô không khỏi giơ ngón tay cái cho anh.
Vẫn còn mười phút trước khi buổi biểu diễn Đả Thiết Hoa diễn ra, Hình U muốn đưa anh đến cửa hàng gần đó để mua mặt nạ, cô do dự nhìn xung quanh: "Tôi nhớ rõ ràng là hướng đó mà."
Minh Trầm khoanh tay: "Cậu chắc không?"
"Vừa rồi lúc đến đây, là bên kia... Thì phải?" Thật ra cô không chắc lắm.
Lúc này, Minh Trầm lấy điện thoại ra, mở APP bản đồ của công viên ở trước mặt cô.
Sự thật chứng minh, cửa hàng nằm ở hướng ngược lại trong trí nhớ của Hình U.
Được rồi, cô thừa nhận mình có hơi mù đường.
Thật ra chưa cần đến cửa hàng, bọn họ đã bắt gặp một gian hàng đồ cổ ven đường với nhiều dãy mặt nạ để lựa chọn.
Minh Trầm giơ tay ý bảo: "Thích cái nào?"
Hình U nhìn một vòng, nhìn trúng một cái màu vàng trong số đó. Đây là một chiếc mặt nạ che nửa mặt, bên dưới là dãy tua rua nhiều màu, như ẩn như hiện mà che đi khuôn mặt, vừa hay phù hợp với trang phục của cô hôm nay.
Minh Trầm chủ động mở miệng: "Chọn giúp tôi một cái đi."
Hình U cũng không từ chối, nhìn toàn bộ một lần nữa để xác định mục tiêu: "Cái này."
Cũng là màu vàng, nhưng là toàn bộ, khi đeo lên có thể che hết khuôn mặt. Hơn nữa mặt nạ này không có họa tiết trang trí, chỉ để lộ mắt, mũi, miệng, là một mặt nạ thông thường.
Minh Trầm cúi người, ghé sát vào tai cô: "Tiểu Khổng Tước, cậu cố ý đấy à?"
Tự chọn cho mình cái tinh xảo đẳng cấp, còn anh lại là mặt nạ đại trà.
Hình U lén cười dưới lớp mặt nạ, cô càng muốn cái này.
"Được rồi." Minh Trầm chiều theo cô, lấy điện thoại quét mã thanh toán.
Thừa dịp không ai chú ý, Minh Trầm đeo mặt nạ vàng lên, Hình U giúp anh chỉnh lại ngay ngắn, vừa nhìn vừa gật đầu: "Như vậy sẽ không ai nhận ra."
Hình U bỏ tay xuống: "Được rồi, chúng ta đi nhanh đi."
Lúc cô xoay người, lại bị Minh Trầm đè lại: "Đừng nhúc nhích."
Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng giúp cô lấy những sợi tóc bị chiếc mặt nạ đè xuống: "Xong rồi."
Đôi môi đỏ mọng ẩn sau dải tua rua cong lên, cô rất tự nhiên kéo tay Minh Trầm: "Đi thôi, còn mười phút nữa."
Vị trí của buổi biểu diễn Đả Thiết Hoa là ở trên sông, bờ sông đã chật kín du khách.
Họ lướt qua đám đông, cuối cùng tìm thấy một vị trí thuận lợi.
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ở ngoài đời đó." Hình U có chút hưng phấn.
Trước đây nhìn thấy ở trên TV đã cảm thấy nó rất đẹp, bây giờ sắp tận mắt chứng kiến nên vô cùng mong chờ.
Hình U nhìn xung quanh, trong lúc vô tình thoáng thấy một bóng người dưới tán cây bên cạnh, dường như người đó đang nhìn về phía này, nhưng lại bỏ đi khi cô nhìn sang.
Có một du khách khác đi ngang qua, Hình U thu lại ánh mắt, nắm chặt tay Minh Trầm trong lúc đếm ngược: "Sắp bắt đầu rồi."
Bọn họ cách chỗ biểu diễn khá xa, không thể nhìn rõ người ở giữa sông, chỉ thấy hàng triệu tia lửa sáng lên, cùng với bóng người đang chuyển động.
Khi màn biểu diễn diễn ra, vô số tia lửa đỏ cam bùng lên bốn phía.
Ngay giây phút này, Hình U không hề hay biết mình đã nhận được một tin nhắn từ Sunshine, chỉ có năm chữ:【Tết Trung thu vui vẻ.】
Những tia lửa từ sắt nóng chảy bắn ra trong không khí, giống như đèn hoa rực rỡ, thắp sáng một góc trời.
Xung quanh tiếng người ồn ào, hết người này đến người khác giơ điện thoại lên để chụp lại bức tranh tuyệt vời này.
Bị bầu không khí náo nhiệt ảnh hưởng, Hình U cũng bất chấp hình tượng ngày thường, lập tức cười rộ lên theo ý thích.
Vào khoảnh khắc đó, Minh Trầm dường như nhìn thấy cô gái đã đi cùng anh ở nơi phố xá nhộn nhịp nhiều năm trước, rực rỡ, và chói lóa.
Anh không kiềm lòng được mà gọi cô: "Tiểu Khổng Tước."
"Hả?" Họ đứng gần đến mức Hình U phải ngước lên mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh, anh vẫn còn đeo chiếc mặt nạ vàng đơn giản.
Cô không nhịn được cười, đưa tay sờ soạng: "Nhìn mặt nạ của cậu bây giờ, thật sự rất xấu."
"Là cậu chọn." Anh nhắc nhở.
Hình U đưa ra lời lẽ hợp tình hợp lý: "Là cậu bảo tôi chọn, và cũng là cậu trả tiền."
"Ừ, là do tôi làm xấu mắt cậu."
Hình U bật cười thành tiếng.
Cô ngửa đầu lên, trong đôi mắt sáng ngời có ánh lửa, rạng rỡ và lấp lánh.
Minh Trầm đưa tay, từ từ gỡ mặt nạ trên mặt cô xuống, để lộ ra khuôn mặt động lòng người ấy.
Không biết anh đã lấy trâm cài tóc mặt trăng ra khỏi tay áo từ lúc nào, chậm rãi cài vào tóc cô.
Một chút phụ kiện giống như thêu hoa trên gấm, Minh Trầm gỡ mặt nạ của mình xuống, mặt nạ vàng che đi sườn mặt gần gũi của hai người.
"Tiểu Khổng Tước, đây là lần thứ ba."
Đây là lần thứ ba anh hôn lên bờ môi ngày đêm nhớ thương kia.