CP Tui Đu Phải HE - Ngã Thái Điềm Liễu

Chương 4



Edit: Mưa

———

Ở mặt này, đàn ông luôn là kiểu không thầy dạy cũng tự hiểu. Vì thế cho dù đây là nụ hôn đầu tiên thì hai người cũng thích ứng rất nhanh.

Nhưng dục vọng tấn công của Bạc Trường Minh mạnh mẽ hơn một chút, vì vậy hắn luồn đầu lưỡi vào trong khoang miệng của Diệp Lưu Ca, không kiêng nể gì mà liếm láp. Đầu lưỡi hắn xẹt qua hàm trên, trêu ghẹo đầu lưỡi của cậu, khiến đầu lưỡi của cậu quấn quýt không rời với lưỡi hắn. Thậm chí Bạc Trường Minh còn mút đầu lưỡi cậu vào trong miệng mình mà liếm láp hôn mút.

Huyền quan nhỏ hẹp vang lên tiếng nước mờ ám, nước bọt không kịp nuốt theo khóe môi hai người chảy xuống. Bầu không khí nóng bỏng như lửa, tất cả đều ướt át dâm mĩ..

Giọng nói tự thuật cũng càng thêm nhiệt tình:

[ Hắn không muốn làm Diệp Lưu Ca bị thương... Bạc Trường Minh biết trạng thái của hắn không bình thường, nếu thật sự làm tới có lẽ Diệp Lưu Ca sẽ chịu không nổi. Nhưng sau khi quấn quýt hôn môi, hai người vẫn xuất hiện ở trên giường.]

Sau khi nghe những lời này, hai người đều hoảng sợ. Sau đó thì đúng là thần kỳ mà con mẹ nó hai người lại xuất hiện trên giường!

Diệp Lưu Ca bị Bạc Trường Minh đè dưới người, đệm giường rung lên khiến cậu vô thức khép răng môi lại cắn lên đầu lưỡi Bạc Trường Minh một chút.

"Tôi xin lỗi..."

Hai người nói cùng lúc, sau đó lại cùng nhau im lặng.

Bởi vì đột nhiên thay đổi tư thế nên Bạc Trường Minh trực tiếp quỳ giữa hai chân Diệp Lưu Ca, mà dương v*t của hai người cũng trực tiếp cọ sát cùng một chỗ. Càng không nói tới áo ngủ tơ lụa của Diệp Lưu Ca vì nằm xuống mà rũ xuống một chút, lộ ra da thịt trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo.

Ánh mắt Bạc Trường Minh tối lại.

Hắn muốn hôn môi, muốn liếm láp. Muốn từng tấc trên cơ thể này đều lưu lại dấu vết của hắn. Chỉ cần hắn dùng sức một chút, em ấy sẽ bị đè lại, sẽ thuộc về hắn!

Ngay lúc hắn không thể nhịn nổi muốn hành động thì giọng nói Diệp Lưu Ca vang lên: "Tôi không cố ý..."

Cậu nói phát hiện khi nãy của mình cho Bạc Trường Minh nghe: "Tiền bối, tôi..."

Diệp Lưu Ca muốn giải thích về nụ hôn này một chút, nhưng cậu không thể nào mở miệng được. Người bị bỏ thuốc là Bạc Trường Minh, không phải cậu. Nhưng chính cậu lại không biết xấu hổ đáp lại đối phương.

Cậu có thể nói gì đây? Chẳng lẽ nói bởi vì bản thân Bạc Trường Minh chính là viên thuốc kích dục di động à?

Sau khi Bạc Trường Minh nghe xong, hắn cảm thấy chính mình chắc là điên rồi. Rõ ràng hắn nên cùng Diệp Lưu Ca nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh quỷ dị này trước, nhưng hắn lại chỉ suy nghĩ bằng nửa người dưới, thậm chí còn cưỡng hôn đối phương.

Bàn tay hắn siết chặt ga trải giường bên eo Diệp Lưu Ca, dùng sức đến mức đốt ngón tay phát ra tiếng. Tiếp đó hắn nâng người dậy...

OK! Hắn lại xuất hiện ngoài cửa.

Hai người thí nghiệm rất nhiều lần, sau đó nhận ra nếu bọn họ không ôm nhau ở huyền quan thì thời gian sẽ quay ngược lại. Nếu hôn nhau thì sẽ xuất hiện trên giường, mà lúc ở trên giường nếu tách người ra thì thời gian cũng sẽ quay ngược lại.

Nếu không tách nhau ra thì lời tự thuật sẽ vô liêm sỉ mà tiếp tục vang lên:

[ Nhưng Diệp Lưu Ca xinh đẹp như vậy, đẹp nhưng ánh trăng sáng được nâng niu trong lòng bàn tay. Cậu còn đáp lại nụ hôn của Bạc Trường Minh, cơ thể mềm mại dán vào người Bạc Trường Minh, thậm chí đôi mắt còn đầy vẻ say mê mở miệng: "Tiền bối, *** em đi. Em bằng lòng".]

[ Bạc Trường Minh căn bản không nhịn được sự quyến rũ như vậy. Hắn xé áo ngủ của cậu, ánh mắt nóng bỏng lưu luyến trên cơ thể hoàn mỹ của Diệp Lưu Ca, giống như tướng quân đang tuần tra lãnh thổ của mình.]

[ Thật ra Diệp Lưu Ca đã sớm phát hiện tình trạng bất thường của Bạc Trường Minh, cậu ngượng ngùng nhắm mắt lại. Cậu không thấy được ánh mắt của Bạc Trường Minh nhưng không thể bỏ qua sự nóng bỏng đó.. Diệp Lưu Ca bị nhìn chăm chú đến mức cả cơ thể đều run rẩy, nhưng dù vậy cậu cũng cố ngẩng đầu cầu được hắn ôm hôn.]

[ Đúng vậy, cậu yêu thầm Bạc Trường Minh, cậu vì hắn mới tiến vào giới giải trí. Trước nay mục đích của cậu không phải là nổi tiếng, kiếm tiền hay thành danh. Cậu chỉ muốn đến gần Bạc Trường Minh thêm một chút, thêm một chút thôi. Nhưng cho dù cậu đã cố gắng nhiều như vậy thì khoảng cách giữa cậu và hắn vẫn xa xôi như cách nhau mấy vạn năm ánh sáng. Vì vậy cậu biết, đây chính là cơ hội duy nhất cậu có thể tới gần đối phương. Cho nên cho dù cậu đang lo lắng sợ hãi, cho dù đây là lần đầu tiên của cậu thì cậu vẫn chủ động mở hai chân, đặt lên vòng eo thon chắc hữu lực của hắn: "Tiền bối, *** nát em đi."]

[ Cho dù bị chơi chết trên giường cậu cũng bằng lòng.]

Diệp Lưu Ca:...

Nói chứ, ngoài cạn lời ra thì trong lời tự thuật này cũng có một chút chân thật.

Tuy rằng cậu không có tình yêu mãnh liệt gì với Bạc Trường Minh, cũng không muốn bị đối phương chịch chết trên giường, nhưng quả thật cậu vì Bạc Trường Minh mới tiến vào giới giải trí.

Cậu không phải là fan của Bạc Trường Minh, chỉ là... Diệp Lưu Ca không nghĩ về quá khứ quá lâu, bởi vì cậu biết chắc chắn Bạc Trường Minh không nhớ rõ cậu.

Nhưng nếu lời tự thuật nói cậu là ánh trăng, vậy thì Bạc Trường Minh trong lòng cậu chính là mặt trời. Ánh trăng sinh ra nhờ mặt trời, nếu không có mặt trời thì ánh trăng cũng không thể toả sáng.

Cho nên cậu thật sự muốn đến gần hắn, chỉ là cậu không có cách nào. Hơn nữa nếu hắn thật sự muốn dùng cậu để giải quyết dục vọng thì cho dù không yêu, Diệp Lưu Ca cũng sẽ đồng ý, thậm chí còn có chút chờ mong.

Nhưng cậu cảm thấy làm vậy là làm bẩn Bạc Trường Minh... vì thế cậu cũng không dám nói gì. Cậu bị đè dưới cơ thể nóng bỏng kia, cơ thể cậu cũng run rẩy giống như trong lời tự thuật, cảm nhận được dục vọng hưng phấn bừng bừng của Bạc Trường Minh.

Trong lòng cậu vô cùng kính nể Bạc Trường Minh. Bởi vì tuy rằng thời gian quay ngược lại nhưng dục vọng cũng không bị quay ngược. Nói cách khác, số lần quay ngược thời gian tăng lên thì dương v*t hắn cũng càng lúc càng cứng... Cho dù trong cơ thể hắn không có thuốc kích dục thì chỉ vậy cũng đã bị tra tấn không chịu nổi rồi.

Nhưng Bạc Trường Minh đã tới tình trạng này rồi vẫn có thể dịu dàng nói chuyện với cậu: "Không sao đâu, em chờ một chút. Chờ thêm một chút, chúng ta cùng nhau nghĩ cách..."

Lúc Bạc Trường Minh nói chuyện, mồ hôi đã thấm ướt âu phục sau lưng hắn thành từng mảng. Bởi vì đang cố gắng chịu đựng nên cánh tay cũng gồng lên, cứng như sắt đá vậy.

Diệp Lưu Ca nghe vậy, hít sâu hai lần, cuối cùng lấy hết can đảm mở miệng: "Tiền bối, không thì.. anh sục đi."

Cậu thật sự không đành lòng để Bạc Trường Minh khó chịu như vậy... Hơn nữa nhịn quá lâu có thể sẽ hỏng đó?

Với cả theo lời Bạc Trường Minh nói thì chỉ khi hắn giải quyết dục vọng rồi thì hắn mới có sức mà cùng cậu suy nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh này. Đã vậy thì sao không nhanh thực hiện đi.

Cậu còn bảo đảm thêm với Bạc Trường Minh: "Tôi sẽ nhắm mắt lại không nhìn anh đâu, tôi bảo đảm đó. Thật sự, tôi tuyệt đối sẽ không nhìn anh."

Nhưng lời cậu nói chỉ đổi lại một tiếng cười khẽ của Bạc Trường Minh

"Không cần đâu."

Diệp Lưu Ca trố mắt.

Không cần cái gì?

Không cần sục à?

À.. đại khái là cậu không cần nhắm mắt. Bởi vì cậu đã nghe được tiếng sột soạt Bạc Trường Minh tháo thắt lưng, cởi quần.