Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 102: Người Bạn Khó Hoà Đồng





Một mùa hạ qua đi là lại bắt đầu thêm một mùa học hành để bao nhiêu học sinh lại được cắp sách đến trường, quay quần bên bạn của mình.

Một mùa với tao là đáng mong chờ của năm cuối học sinh nhưng khi thấy hai cái quả bom nguyên tử được lắp vào đây thì không biết số phận của mình như thế nào nữa.

Một quả bom nguyên tử có thể phát nổ bất cứ lúc nào nếu như nó muốn, thế mà hai cái quả bom đó lại ngồi kế bên nhau.

Có thể ra khỏi cái trường này hay không là một chuyện ngoài sức tưởng tượng.

Phải, nhưng tụi bây có thể chịu đựng được quả bom theo nghĩa bóng hay không?.

Khi tao đang suy ngẫm zề nhân sinh thu nghe một tiếng *Bủm*.

Tiếng *bủm* xé tan cả không khí ồn ào bao trùm nó.

Thật sự là thả bom nguyên tử theo nghĩa bóng đó mấy má.

Cái con Thế Mỹ mất dạy nó địch một cái mà muốn chới với tâm hồn.

Tao và cả đám bịt mũi lại rồi quơ tay cho mùi bây đi bớt.

Tao quát lớn: "Đụ má nó thúi.

Mà nó...ợ ợ..oẹ oẹ!"
Vũ Hào cũng không thể chịu nổi cái mùi đặc trưng này nên cũng nói: "Có thờ có thiêng có miếng diêng nào chớt liền!"
Trân Châu: "Ai có thuốc kháng mùi không? Đỉnh Đỉnh sùi bọt mép rồi!"
Tao chỉ biết thở dài vỗ vai đứa bạn của mình đang không ngừng nôn ra bọt.

Nó trợn mắt thài từ lâu.

Mình không thể cấm bạn mình địch nhưng mình có thể lựa chọn cách mà mình hửi địch để có thể thích nghi được với nó tốt hơn.

Tao xúc động "Anh bạn à.

Sau này mày phải chịu khổ một chút ròii!"
Đỉnh Đỉnh co giật vì cái mùi này.

Nó là quả bom nguyên tử cũng không thể chịu được cái mùi của quả bom nguyên tử nên kết luận quả bom kia thắng nhé:v.

Nó là đứa ngồi gần nhất Thế Mỹ nên nó lãnh trọn gói hương vị đậm đà kia.

Hửi xong nó muốn đột quỵ, xuất huyết não, nhồi máu cơ tim, sỏi thận, viêm loét dạ dày và muốn bị trĩ luôn vậy:).
Thế Mỹ thấy ngại nên mới vỗ lưng nó bịch bịch làm cho nhỏ muốn lồng phơi luôn vậy.

Nó ân cần đáp: "Sorry, tại sáng mới ăn bún đậu mắm tôm nên mới nặng như vậy?"

Đỉnh Đỉnh gắng gượng chút hơi thở cuối cùng: "Bạn bè gì mà chơi cái trò mất dạy zẫy???" Sau đó nó nhắm tịch đôi mắt lại rồi gục xuống bàn luôn.

Gia đình chúng tôi thương tiếc báo tin, Tác Đỉnh Đỉnh năm 17 tuổi đã tử nạn khi cô hứng trọn trái bom của địch làm cô đột quỵ ngay lập tức.
Cả lớp cũng đã đoán trước sẽ có trào lưu mở đầu năm học bằng quả bom chúc mừng này mà nên đứa nào cũng mang theo mặt nạ phòng độc mạnh hết.

Hên là mùi nó không có chui vào dược chứ không là cũng quyên sinh theo cái đứa đang nằm gục xuống bàn kia.

Thế Mỹ hỏi bọn tao: "Có cần bonus thêm một quả cho nó tỉnh không?"
Tao lắc đầu, quơ tay tán loạn ra: "Không cảm ơn.

Mày mà địch vô mặt nó là nó đi luôn chứ không còn ngất xĩu nữa đâu!"
...Sau đó, Thế Mỹ đứng trên bàn hẩy cà hẩy cái đít lép của mình trước bàn dân thiên hạ mà không ngại chút nào.

Ờ quên, da mặt dày vậy sao mà ngại được chứ?
Nó hô to: "Vậy là quả bơm chào mừng năm học đầu tiên đã phóng ra an toàn, xin cảm ơn mọi người đã tiếp nhận chúng! Mình mong cứu thả bom của mình là động lực để các bạn có thể học tốt hơn! Hãy thắt chặt lại với nhau như là huynh đệ chung 1 nhà nào?"
Cả lớp hồ hứng: "Ồ dia!"
Thế Mỹ chỉ tay vào cả đám: "Anh em có phước cùng hưởng có hoạ thì sao?"
Cả lớp: "Thì tự chịu chứ anh rảnh đâu chịu chung má?"
Nó vỗ tay vì đã đúng theo kế hoạch giống như năm nào.

Nó kiêu sa đáp: "Và sau đây xin các bạn lắng nghe bài hát của Đình An dành cho các bạn trong năm học này!"
Vừa dứt xong, Thế Mỹ vỗ tay của mình chẹp chẹp làm cả đám cũng vỗ theo rơm rớp.

Đình An đứng trên ghế kênh kiệu trước bao nhiêu con mắt ngước nhìn.

Nó cầm bình bông trên bàn giáo viên thay cho miro, cất giọng nam tính lên: "Xin chào mọi người! Mình rất zuii vì năm cuối này lại được học chung với các bạn! Vẫn là những gương mặt thiểu năng, vẫn là những tính khí nhây nhây lầy lầy.

Mình rất là zui, zui ơi là zui giống như cái zui của cái zui của cái zui của cái zui mà mình phải nói 3 lần để ziễn tả hết sự zui của mình zậy á!"
Cả lớp hoang mang: "Gì mà dài dòng zữ!"
Đình An nói tiếp: "Hôm nay cảm ơn vì các bạn đã cho mình đứng trên đây biểu diễn! Thú thật thì mình đã suy nghĩ ra bài hát này trong 2 tháng hè của mình ấy.

Mình mong bài hát này liên kết để chúng ta có thể thắt chặt tình anh em nhiều hơn!"
Cả lớp ồ ào: "Hát đi nói nhiều quá!"
Thế Mỹ lấy tóc của Đỉnh Đỉnh lau nước mắt cá xấu: "Một bài phát biểu cảm động quá!"
Lần trước nó khùng điên hát chúc mừng cả lớp khi thi xong học kì 2 bằng bài hát "Đồi thông bài mộ" làm cho cả lớp đánh nó muốn bay cái lồn trên đọt cây xoài kế bên cửa sổ.

Giờ mà nó hát khùng hát điên chắc nó bay lên cây cột cờ luôn quá!.

Nó hít 1 hơi thật sâu deep.

Sau một hồi nó đứng không vững, tao mới chửi: "Mày có nứng lồn hong zậy? Hít vào mà không thở ra con điên?"
Nó nghiêm giọng, hô to: "Và sau đây chính là 2 bài hát để miêu tả các mày trong tương lai.

Khi đã ra trường rồi, đầu tiên là nam nhé!"
Các thằng nam kiểu im lặng nghe
Nó vừa hát vừa cầm cái chậu hoa: "Khi tôi xin ra mang được ngay tiếng con nhà nghèo.

Qua bao nhiêu năm không đổi thay lớn lên còn nghèo! Luôn đi bên tôi như với người bạn thân thiết, công danh trong tay như cát bụi trên phố về~~~.

Vâng chính gửi bọn mày về bài hát "Ngèo" xin cảm ơn!"
Mấy thằng nam nghe xong muốn nhào lại đánh con Đình An không trượt phát lào.

Đình An quay sang mấy con nhỏ con gái đang nhìn nó với điệu bộ mong chờ.

Đình An đưa ánh mắt mơ hồ, nét điệu mê hoặc lòng người với cái ánh mắt đào hoa kia khiến cho cả đám con gái ngất ngây: "Còn về mấy cô nàng xinh đẹp này!..."
Đám nữ bẽn lẽn: "..."
Đình An nhảy nhảy hát lớn: "Vì ham mê giàu sang Kiều bán đi hạnh fuck đời mình! Rồi em theo cuộc trơi mà đéo ai xem là kao quý.

Để hôm nay mình em thầm khóc cho quãng đời tăm túi.

Em đã mang căn bệnh thế kỉ~~~! Xong rồi! Xin cảm ơn đã lắng nghe!"
Cả lớp vỗ tay, đồng thanh nói: "Căm ơn bài hát bạn dành cho tụi mình.

Còn bây giờ thì..."
Một đứa đứng dậy quát lớn: "Đập chết condi mẹ nó đi anh em!"
Nữ sinh A: "Á đụ má, mày nói tụi tao nữa đi làm đĩ rồi bị si đa hả?"
Tao vỗ tay: "Nói đúng còn nói to!"
Cả đám bèn nhào lại chỗ nó nhưng nó hô hào toáng lên muốn banh cái trường: "Khoan!"
Cả lớp khựng lại không hiểu.

Đình An nó ngồi xuống ghế rồi đưa cái bình hoa lên cao.

Y chang hình ảnh tượng đài nữ thần tự do.

Xong, nó lấy cái chậu hoa đập đầu nó rồi nó xĩu luôn cho lẹ.

Tụi tao cũng đã hiểu lý do tại sao nó lại muốn cầm chậu hoa đó, hát xong rồi đập đầu mình luôn.

Tao, Thế Mỹ và cả lớp cúi gầm mặt xuống.

Tay nắm chặt lại đưa lên ngực trái của mình rồi hô dõng dạc: "Thành kính phân thân, tiêu diêu cực nhọc!"
....
"Chào các em! Lại gặp nhau nữa rồi!"
Đúng là duyên phận mà.

Lại gặp cái anh thầy đẹp trai năm nào chủ nhiệm nữa rồi.

Thấy bước vào hiên ngang như một vị thần, cả lớp im lặng.


Có mấy đứa nữ sinh hú hét.

Không tin là năm nay lại được ổng chủ nhiệm thêm 1 năm nữa.

Đúng là hết bất ngờ này đến bất ngờ khác làm tao muốn hú tim tại chỗ.

Cứ ngỡ năm nay sẽ được yên bình thì lại nghe hung tin thầy giáo trẻ đẹp trai khó tính nhất trường chủ nhiệm!.

Muốn bị tiêu chảy cmnr luôn.

Đám nữ sinh hú hét: "Đúng là duyên nợ mà thầy ơi! Không tin là thầy lại chủ nhiệm 12a3 nữa đó!"
Thầy ta mỉm cười tươi, nụ cười như ánh dương xoá tan cả thời tiết nóng muốn tuột hai cái nách này.

Thầy ta nói kiểu nhẹ nhàng "Đúng là duyên nợ nhỉ? Vậy cùng nhau cố gắng nhé?"
Nhưng tao lại thấy giống mấy cha già dê ghê.

Thế Mỹ ngồi ở dưới khoanh tay không thích chút nào: "Tưởng được trò chét mắt mèo lại gặp ngay ông ta?"
Tao quay xuống, mặt nham hiểm: "Còn nhiều trò mà!"
Vũ Hào ngồi kế bên, nhỏ tiếng: "Hãy làm tôi thành trò chơi của em đi!"
Tao: "Nói tiếng nữa cổ mày có 3 trái khế chứ không phải 1 trái đâu!"
...
Thầy ta điểm danh xong, thấy có hai đứa đang bất tỉnh tại chỗ thì tò mò đi lại chỗ đó.

Đám nữ sinh không 1 giây nào rời mắt làm cho mấy thằng nam kia chỉ biết liếc ổng mà không dám làm gì.

Bởi làm cái trò gì đối phó với ổng ổng cũng nắm thóp được hết.

Giống như lúc trước ổng đã nói là đã từng nghịch ngu như tụi tao nên biết rất rõ.

Giờ mà chọc lại ổng có khi bị viết tờ kiểm điểm mời lên văn phòng nghe thầy hiệu trưởng thuyết giáo cũng không chừng.

Thầy ta hỏi: "Hai em ấy bị gì vậy?"
Trân Châu nói: "Dạ thưa thầy.

Hai cậu ấy bị ngất xĩu ạ!"
Thầy: "Thì biết là vậy rồi má! Ý thầy hỏi là bị gì mà ngất?"
Trân Châu ngây ngô: "Thì bị xĩu nên ngất!"
Thầy: "..."
IQ thiên tài quá không hiểu phải giải thích sao?.

Tao nhảy vào nói: "Thưa thầy.

1 bạn bị trúng khí độc do Thế Mỹ thả ra.

Một bạn hát xong thì lấy bình hoa đập đầu mình ạ?"
Thầy gật gật hiểu ra.

Thôi thì để cho đứa đó ngất thêm chút đi.

Thầy đưa mắt nhìn về phía Thế Mỹ đang ngắm trời ngắm mây, hỏi: "Em là lớp trưởng cũ đúng không? Nghe bảo có 2 lớp trưởng a6 nữa! Nó đâu?"
Thế Mỹ chỉ cái đứa kế bên của mình.

Thầy mệt mỏi lắc đầu, xoa xoa thái dương: "Em thả khí độc là sao? Còn vụ của em kia là sao hả?"
Thế Mỹ từ tốn nói: "Đình An là cái con ngồi trên em đó, nó hát hay quá nên nó đập đầu nó luôn! Còn nhỏ này nó hông ngửi được mùi khí độc có 1 không 2 của em nên ngất ạ! Thầy cứ để cho nó ngất xíu đi!"
Thầy: "Khí độc? Em dám đem thứ nguy hiểm vào trường?"
Nó hoang mang, giọng nói chuyện không khiêm nhường ai: "Cái khí đó thầy cũng có, nó cũng có mà!"
Thầy không hiểu.

Cả lớp mới bảo: "Là mùi xì hơi á thầy.

Cứ mỗi đầu năm là Thế Mỹ tặng cho lớp em quả bơm nguyên tử coi như là 1 là chúc mừng lại gặp nhau.

2 là khuyến khích động ziêng các bạn học tốt hớn!"
Học tốt hơn hay là hửi xong cái mùi muốn ngu thêm?.

Thầy nhăn mặt lại: "Sau này không cho em làm chuyện như vậy nữa?"
Thế Mỹ nhún vai, 1 câu cũng không nghe lọt tai: "Why?"
Thầy: "Con gái con lứa ai lại thả bơm vậy hả? Huống chi em là lớp trưởng phải làm gương cho lớp chứ?"
Thế Mỹ: "Xin lỗi thầy nhưng phương châm của em là sống vì mình chứ không vì người ạ!"
Thầy: "Sao em lúc nào cũng thích cãi nhỉ?"
Nó im lặng ngáp giắng ngáp ngài không muốn nghe.

Nói chung là nó đéo ưa thầy ta, vì thầy ta mà nó bị mẹ chửi sml vì tuần nào cũng bị bắt kí tên vào bản kiểm điểm.

Không chửi thề cũng đánh nhau với bạn, không đánh nhau cũng là vô lễ với giáo viên.

Nó nghĩ đến đó thì quay sang nhìn thầy mình: "Thầy! Em không muốn làm lớp trưởng!"
Thầy nhíu mày: "Em không làm thì ai làm? Tôi không đồng ý!"
Thế Mỹ nhìn sang Đỉnh Đỉnh đang nằm bất động chưa biết sống chết ra sao: "Thầy đề cử nó đi! Nó trông lớp tốt hơn em! Nó là lớp trưởng a6 luôn đứng hạng đầu toàn trường về nội quy!"
...
Tao: "Thôi ráng năm nay đi! Đừng cãi nữa!"
Nó không chịu.

Vẫn cứ nằng nặc không chịu mãi, thế là thầy giáo nói: "Vậy nếu em không chịu thì tôi phân công cho em làm lớp trưởng ngoại còn Đỉnh Đỉnh đang nằm vặn dựa làm lớp trưởng nội!"
Thế Mỹ: "Nếu thầy thương tiếc em quá thì em sẽ chịu.

Với điều kiện phải có 1 yêu cầu!"

Thầy ta gật đầu: "Được!"
Nó bỗng đổi sắc mặt nham hiểm hơn khi xưa, ánh mắt của nó nhìn dâm đãng vô cùng lại còn thêm cái nụ cười quái dị nữa.

Thầy ta sợ hãi lùi về sau, ôm ngực của mình: "Em...em tính làm gì thân thể của tôi?"
Cả lớp: "..."
Thế Mỹ bật lại: "Điên hả cha? Ảo tưởng?!"
Thầy: "Chứ sao?" Thầy ta khom xuống nhìn Thế Mỹ.
Mặt đối mặt sát nhau làm cả đám nữ ghen tị vô cùng.

Dì đây ba? Tính làm thầy giáo đẹp trai với nữ sinh may mắn hay gì?.
Thế Mỹ đưa 1 ngón tay lên mũi của thầy, nhếch miệng cười: "Theo yêu cầu nếu em làm lớp trưởng hướng ngoại thì thầy phải mặc quần áo bông đi dạy 5 tháng và không được phạt bất cứ hình phạt nào nếu tụi em mắc lỗi trong vòng 3 tháng!"
Đm, ác vãi đái.

Tụi tao đứng hình nhìn nhau, má cái con lớp trưởng này mới đúng là Thế Mỹ của bọn tao này.

Chứ cái con ở cùng với Thu Nguyệt thì tao không biết.

Tao và Đình An nhìn nhau cười thầm.

Chỉ có đám nữ là bực mình không chịu, còn đám nam thì gửi 1 ngàn tim cho lớp trưởng anh minh của chúng ta.

Tao đưa khẩu hình miệng nói với đám nữ không ra tiếng: "Đừng có vì con cu làm mù con mắt!"
Thầy ta bật cười 1 cái.

Đứng thẳng người lại, lời nói đầy chất ma mị: "Em đúng là được voi đòi tiên!"
Thế Mỹ thở dài 1 cái, mặt nó tỏ vẻ buồn rầu: "Vậy thì nhờ cái bạn tội nghiệp này làm lớp trưởng ngoại và nội gánh bao nhiêu trọng trách rồi!"
Thầy: "Thôi được rồi! Tôi đồng ý nhưng em phải làm lớp trưởng nghiêm túc!"
Nó gật đầu.
...
Thầy giáo dạy sinh- Quang Lâm làm chủ nhiệm của lớp chúng tao lần nữa.

Với con mắt tinh tươm của mình, thầy ta quay sang đưa mắt về cuối lớp nhìn nữ sinh kia.
"Em kia! Ai cho em nhuộm tóc hả? Em tên là gì?"
Tao: "Cậu ấy là Thu Nguyệt đó thầy!"
Thu Nguyệt nghe thấy tên mình, đôi mắt vô cảm nhìn vào người đàn ông lịch lãm kia.

Thần thái của thầy ta như một vị lãnh tụ tối cao, khí chất ngút trời khi lần đầu gặp mặt.

Nó từ tốn cất lời: "Tại thích!"
Thầy giáo vẫn rất bình tĩnh vì trường hợp này thầy ta thấy nhiều rồi.

Đã quá quen với cái thái độ hỗn láo này rồi nhưng cái gương mặt đó là sao đây?.

Cái gương mặt không hề sợ hãi, có gì nói đấy cũng không 1 chút ngại ngùng trước mặt cả lớp.

Thầy: "Ngày mai nhuộm lại màu đen! Mặc quần áo đúng với nội quy! Còn khuyên tai thì tôi tịch thu!"
Nó vẫn ngồi không chút động đậy.

Thầy ta chìa đôi tay trắng trẻo của mình ra như hạ lệnh tịch thu đôi bông tay đó.

Nó điềm tĩnh nói: "Không thích!"
Thầy: "Không thích cũng tháo!"
...Tinh thần của cả lớp trầm lắng lại.

Đúng là khó thở với hai con người kia.

Lúc nãy với Thế Mỹ còn đáng sợ mà bây giờ màn đấu khẩu này còn đáng sợ hơn.

Tao không dám thở 1 giây vì sợ thở ra sẽ bị cười ỉa mất:).
Thế Mỹ đứng lên, đi lại chỗ của Thu Nguyệt rồi đặt tay lên vai nó: "Thầy kêu thì nên làm theo đi!"
Thu Nguyệt: "Tao nói là không thích! Mày không hiểu hả?"
Thầy: "Đừng có cư xử như kiểu em là trùm ở đây nữa! Thôi đi! Đưa bông tay cho tôi rồi học hành chăm chỉ đi!"
Thu Nguyệt đứng dậy nhìn Thế Mỹ, ánh mắt nó mở to lên nhìn khi thấy đồng hồ hiển thị 10h trưa.

Nó hằng giọng đến mức không thể nghe được tiếng đó là của con gái hay con trai nữa, tình thế lúc đó hết sức căng thẳng.

*bủm*
Tiếng xì hơi của Đình An làm cả lớp câm nín.

Đình An nó mất nết, nó ngất xĩu mà còn địch công khai nữa.

Tao vả vô mặt nó rồi nói: "Đừng có mà lúc căng thẳng lại đi tấu hài cái coi!".