Crush Tuyệt Nhất Thế Giới

Chương 16



Edit: Cải Trắng

Cố Húc biết, cô gái nhỏ này đối xử với anh khác những người khác.

Nhưng cái sự tín nhiệm đó của cô, không hiểu sao lại làm anh rất sung sướng. Khóe môi anh hơi cong lên, ý cười trong mắt hiện rõ hơn.

Tạm thời kiềm nén lại sự vui sướng trong lòng, anh nhớ tới cảnh cô gái nhỏ giãy giụa và kháng cự khi đóng phim.

Tuy còn nhiều nghi vấn nhưng Cố Húc không hỏi thẳng. Ai cũng có bí mật của riêng mình. Nếu đó là bí mật thì cứ để yên trong lòng thôi, không cần thiết phải vạch trần.

Bí mật không thể vạch trần nhưng diễn vẫn phải diễn cho xong. Nếu cứ để cô kháng cự thì đừng nói là nửa tiếng, cứ cho là nửa tháng cũng chẳng thể diễn xong được cảnh này.

Cố Húc dựa người vào ghế sofa, khoảng cách được rút ngắn so với lúc ban đầu. Phát hiện cô gái nhỏ không kháng cự mà cả người chỉ hơi căng thẳng thì anh không tiến gần thêm nữa. Duy trì khoảng cách nhất định, nhìn vào mắt cô, anh thấp giọng hỏi: “Bé con, nhìn vào mắt tôi.”

Đối mặt với đôi mắt xinh đẹp kia, anh hỏi: “Bé con, tôi là ai?”

Nhìn vào đôi mắt của người, Nguyễn Tinh Trầm như thấy được hằng ha sa số những ngôi sao trong vũ trụ.

Đôi mắt Cố Húc rất đẹp. Dù là cười hay không cười thì mắt anh vẫn là bộ phận hấp dẫn người nhìn nhất. Nó tạo cho người đối diện cảm giác như một đế vương đang đứng trên đỉnh núi, ngạo nghễ nhìn thiên hạ, khinh thường hết thảy.

Nhưng giờ trong đôi mắt đó lại thiếu đi cảm giác ngạo nghễ và khinh thường, thay vào đó là sự bao dung cùng dịu dàng. Khoảnh khắc đó, tim cô đập thình thịch. Ngón tay đặt trên đầu gối co quắp đầy bất an. Cô thấy cả người hơi tê tê, tựa như có dòng điện vừa chạy qua.

Nhìn anh, cô ấp úng gọi: “Cố Húc.” Giọng nói rất nhẹ nhưng mang lại sự tin tưởng tuyệt đối.

“Ngoan.”

Cố Húc sung sướng đáp lời, sau đó tiếp tục nói: “Bé con, giờ tôi có thể chạm vào em không? Tay của tôi đụng vào vai em, ngón tay tôi chạm vào da thịt em. Nó giống hệt như khi nãy đóng phim, có thể khiến em không thoải mái đấy.”

Anh có thể cảm nhận được, khi anh vừa nói xong, cơ thể cô gái nhỏ trước mặt đang thả lỏng bỗng trở nên căng thẳng. Ngay cả bàn tay thon dài đặt trên đầu gối cũng cứ hết nắm lại buông, không biết cô đang cố gắng bình tĩnh hay là tận lực dời sự chú ý, nhéo quần áo ra đủ loại hình dạng.

Cô gái nhỏ vẫn kháng cự.

Cố Húc mím môi, đúng lúc định đổi sang cách khác nhẹ nhàng hơn thì nghe thấy cô gái nhỏ trước mặt nhẹ giọng đáp: “Được.”

Nguyễn Tinh Trầm luôn nhìn thẳng vào mắt Cố Húc, không hề rời đi chút nào, kể cả lúc nói.

Cô sợ, cứ không nhịn được mà nhớ về những ký ức không mấy tốt đẹp. Nhưng người đang ở cùng cô là Cố Húc, người nói với cô những lời đó cũng là Cố Húc nên cô nguyện ý thử buông đề phòng xuống.

Cô tin Cố Húc.

Người đàn ông này sẽ không làm tổn thương cô.

Sự tín nhiệm của cô gái nhỏ làm lòng Cố Húc mềm nhũn.

Anh không nói gì, cười một cái coi như vừa cổ vũ vừa an ủi cô. Sau đó, anh nhẹ nhàng đặt tay xuống bả vai Nguyễn Tinh Trầm. Trong khoảnh khắc bàn tay chạm vào, sắc mặt cô gái nhỏ trắng bệch như thể lâm vào đại địch. Nhưng cô không hề giãy giụa giống như lúc đóng phim.

Cố Húc thầm xác định.

Anh vừa an ủi cô vừa nhẹ nhàng kéo áo cô xuống.

Kể cả lúc thực hiện động tác, Cố Húc vẫn nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Tinh Trầm. Ánh mắt dịu dàng và bao dung, tựa như một bậc bề trên được tín nhiệm rất cao. Động tác chậm rãi mà lịch sự, kết hợp với giọng nói an ủi người tạo nên cảnh tượng rất đỗi dịu dàng.

Đợi tới khi bàn tay chạm vào phần da thịt nhẵn nhụi trên bả vai, cô gái nhỏ vẫn căng thẳng nhưng từ đầu tới cuối không hề giãy dụa.

Anh nhẹ nhàng thở phào.

Cố Húc thu tay lại, cười nhẹ với cô: “Bé con, như thế có được không? Không cần sợ, lúc quay phim em không cần xen vào, tôi sẽ chỉ dẫn cho em. Nếu em sợ thì cứ nhìn vào mắt tôi là được, hiểu chưa?” Anh nhận ra lúc cô nhìn vào mắt anh là cảm xúc ổn định nhất.

Dù sao chốc nữa quay phim cũng có màn lụa đỏ che lại, động tác nhỏ này không ai phát hiện được.

Không cần lo lắng.

Dường như Nguyễn Tinh Trầm chưa phục hồi tinh thần, nghe anh nói thế chỉ gật đầu theo bản năng.

Dáng vẻ này của cô gái nhỏ làm ý cười trong mắt Cố Húc càng rõ ràng hơn. Anh đưa tay định giúp cô sửa sang quần áo, không có ý trêu cô nhưng vào lúc chuẩn bị chạm tới thì cánh tay khựng lại. Giờ anh mới phát hiện ra, cô gái nhỏ này không chỉ có gương mặt trắng trẻo mà ngay cả làn da cũng rất trắng.

Đặc biệt là lúc được ánh đèn chiếu vào, cả người cứ như phát sáng vậy.

Cô gái nhỏ đẹp, dáng người cũng đẹp, đứng trước mặt anh lại chẳng có chút đề phòng, bảo làm cái gì thì làm cái đó, cực kỳ ngoan ngoãn.

Cố Húc không nghiện thuốc lá, có điều giờ lại thấy cổ họng hơi ngứa.

Anh thu tay lại, húng hắng ho nhẹ một tiếng, cứng ngắc mở miệng: “Sửa sang lại quần áo rồi đi ra ngoài trước đi, tôi ngồi đây thêm một lúc.” Nói xong lại thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, không nhịn được bổ sung thêm câu nữa: “Ông Hạ sốt ruột chuyện đóng phim thôi, mấy lời vừa rồi của ông ấy, em cứ nghe tai này qua tai kia là được.”

“Còn lời xì xào của những người khác, em không cần quan tâm.”

Đây là anh lo lắng cho cô gái nhỏ sẽ thấy khó chịu vì lời bàn tán của người khác.

Chờ tới khi Nguyễn Tinh Trầm rời khỏi, Cố Húc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, dựa hẳn cả người vào ghế sofa. Nhìn gói thuốc lá trên mặt bàn, anh nhíu mày. Anh không nghiện thuốc lá, suốt mấy năm nay không hút một điếu nào nhưng giờ lại không nhịn được muốn hút một điếu.

Ngô Nguyệt tới đây tìm anh vừa đúng lúc anh hút xong một điếu.

“Anh Cố…”

Ngô Nguyệt đẩy cửa đi vào, đang định truyền lại câu nói của Hạ Hồng Phi thì thấy trong phòng có khói thuốc lượn lờ, sửng sốt hỏi: “Anh Cố, anh, hút thuốc hả?”

Cố Húc không nói gì, gật đầu, sau đó không để ý tới cô nàng nữa mà đi ra ngoài. Ngô Nguyệt ngơ ngẩn đứng trong phòng nghỉ ngơi nhìn theo bóng người.

Theo anh Cố đã nhiều năm, cô chưa bao giờ nhìn thấy cảnh anh Cố hút thuốc.

Hôm nay… có chuyện gì thế?

**

“<Nhiếp chính vương> cảnh số 52, lần thứ 14. Diễn!” Thư ký trường quay ra hiệu, bên phụ trách ánh đèn và các bên khác cũng vào vị trí.

Vì trước đó quay liên tiếp mười mấy lần đều không thành công nên giờ sắc mặt mọi người khá kém. Hạ Hồng Phi đen mặt nhìn chằm chằm vào máy theo dõi, cái áp lực này càng làm cho bầu không khí trở nên nặng nề, làm người khác hít thở thôi cũng khó khăn.

Trong căn phòng cổ kính chỉ thắp mấy cây nến đỏ.

Thông qua màn hình theo dõi có thể thấy được một nam một nữ đang nằm trên giường. Bốn phía có màn che đỏ bao trùm nên không ai thấy được rõ ràng khuôn mặt của hai người, chỉ nhìn thấy được từng động tác.

Người con gái hơi giãy giụa, còn người đàn ông thì bá đạo. Có chút phản kháng nhẹ nhàng mà có lực, không quá đà như vừa nãy, tất cả đều xuất hiện trong máy theo dõi. Mọi người vốn chẳng coi trọng gì lần diễn này nhưng chính nó lại làm mọi người không tự chủ được bị hấp dẫn.

Đặc biệt là Hạ Hồng Phi.

Vốn dĩ ông chẳng ôm hi vọng gì với lần diễn này, còn định nếu lần này còn không qua thì để mọi người đi về trước. Không ngờ chỉ mới có nửa tiếng mà người nãy còn cứng ngắc như cây cột lại trở nên quá đỗi mềm mại.

Ông ngồi thẳng người lên, gắt gao dán mắt nhìn hai người trong máy theo dõi.

Không lời thoại, thậm chí còn không thấy được rõ mặt hai người nhưng cái ham muốn, cái sắc trong không khí vẫn quanh quẩn ở trong phòng.

“Cắt!”

Hạ Hồng Phi vừa hô lên đã trực tiếp đứng dậy, không kiềm chế được sự hưng phấn và kích động. Ông không ngờ lại quay được cảnh này một cách hoàn mỹ tới thế, thậm chí ông còn nghĩ chỉ bằng cái đoạn ngắn thôi là lấy được giải thưởng rồi.

“Tốt, tốt, cực kỳ tốt.” Hạ Hồng Phi kích động tới mức đi qua đi lại ở chỗ của mình.

Các nhân viên công tác khác tuy không kích động giống ông nhưng cũng bày ra vẻ mặt không thể tin được. Bọn họ không thể tin được Nguyễn Tinh Trầm vừa rồi còn bị đạo diễn Hạ mắng tới mức phun máu chó đầy đầu lại có thể diễn xuất sắc như này. Ánh mắt bọn họ trở nên phức tạp.

Tất cả biểu hiện đó đều làm cho lòng người kinh hãi.

Giang Thanh đứng bên cạnh Hạ Hồng Phi, không nói gì, có điều nụ cười trên mặt sắp không duy trì được nữa rồi.

Tuy sớm đã biết Cố Húc đối xử với Nguyễn Tinh Trầm khác với những người khác nhưng cô ta không ngờ ngay cả trong khi diễn, Cố Húc cũng dịu dàng. Nó làm cho tim cô ta như thắt lại. Cả biểu hiện của Nguyễn Tinh Trầm nữa… Mấy lời bàn tán của nhân viên đoàn làm phim, cô ta đã nghe thấy, ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy mình là người thích hợp với nhân vật này hơn Nguyễn Tinh Trầm.

Nhưng nhìn cảnh này, cô ta không nhịn được mà kinh hãi.

Dù có muốn thừa nhận hay không thì cảnh này cũng được cô ấy vận dụng kỹ năng diễn xuất một cách hoàn hảo, diễn nhưng không làm mất đi cảm giác hồn nhiên vốn có.

Bên tay đang ôm lấy tay còn lại không tự chủ được mà nắm chặt.

Đột nhiên, Giang Thanh cảm thấy, chẳng bao lâu nữa độ nổi tiếng của cô gái này sẽ càng ngày càng cao, thậm chí có một ngày… vượt qua cô ta.

Tuy Hạ Hồng Phi kích động nhưng không phải người trẻ tuổi mới vào đời. Hòa hoãn mất một lúc, ông mở miệng: “Được rồi, mọi người đi ra ngoài trước đi.” Ông để lại chỗ này cho hai người họ sửa sang lại, ổn rồi thì tự đi ra.

Ông vừa lên tiếng, mọi người trong phòng đã thi nhau đi hết ra ngoài.

Lúc đóng phim, Nguyễn Tinh Trầm luôn nhìn thẳng vào mắt Cố Húc. Mỗi động tác của cô đều được người khác dẫn đường mới hoàn thành được, vì vậy tới giờ vẫn chưa khôi phục tinh thần. Cả phòng im ắng, hàng lông mi dài của cô hơi rung, sau đó cô mới phản ứng lại.

Ở đây không bật đèn, chỉ có ánh đèn lờ mờ từ mấy cây nến đã cháy một nửa.

Nguyễn Tinh Trầm nhìn không rõ mặt anh nhưng trong lòng lại thấy rất an tâm. Cô ngồi dậy, nhẹ nhàng nói: “Thầy Cố, cảm ơn anh.”

Nếu không có Cố Húc, không biết cảnh này cô phải diễn bao lâu mới xong được.

Giọng nói của bé con rất mềm mại. Không biết có phải do lúc trước khóc quá lâu không mà âm cuối của cô hơi nghẹn ngào, làm người khác ngứa ngáy trong lòng. Cố Húc dựa đầu vào giường, hơi co chân lên, quần áo hé mở, cả người toát lên hơi thở vừa hư hỏng vừa phong lưu. Thấy bé con đỏ mặt nói cảm ơn mình, anh lại không nhịn được muốn trêu chọc: “Không nghĩ đó là tôi bắt nạt em nữa à?”

“Không, anh không bắt nạt tôi.” Tai Nguyễn Tinh Trầm phiếm hồng, giọng cô cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Lời cô nói là thật. Cảnh phim ban nãy nhìn thì như bọn họ đang triền miên nhưng thực chất là Cố Húc luôn quan tâm tới cô. Trừ mấy cảnh quan trọng ra, còn lại không trực tiếp chạm vào.

Anh là quân tử.

Cô gái nhỏ cúi đầu, tai đỏ lan xuống tận cổ, trông cứ như một viên ngọc màu trắng bên trong có lẫn một giọt máu. Vốn dĩ định trêu thêm mấy câu nhưng mắt Cố Húc thấy phần da thịt trên bả vai cô còn lộ ra thì nghẹn họng.

Cô gái nhỏ trước mắt này trông vừa thanh thuần, vừa quyến rũ.

Người thanh tâm quả dục suốt bao năm qua như Cố Húc không kìm được mà thấp giọng mắng một câu: “Mẹ kiếp(1)!”

(1)Từ gốc ở đây là từ “艹”, và nó có rất nhiều cách dùng: (1) là nó được dùng để viết giản thể cho chữ “Thảo /草/” trên internet; (2) Những chữ nhạy cảm thường được che lại bằng từ này; (3) Lúc phát âm khá giống từ “Thao”, một từ mang nghĩa chửi bậy; (4) Ở phía Bắc có một số nơi dùng từ này làm câu cửa miệng nên chưa chắc nó đã mang nghĩa chửi. Trong nghĩa của truyện, chúng ta hiểu theo cách số 3.