Thiên địa mênh mông chớp mắt đã hoá thành sa trường. Thịnh Quốc mưa lạnh thâu đêm, tiếng vó ngựa vang lên bàng hoàng, lừa khói thiêu đến rạn nứt bầu trời.
Giang Minh Nguyệt nhẹ vung tay áo, hoàn toàn xua tan bóng hình năm xưa. Vạn dặm giang sơn ở trước mắt, tiếc là lòng không có bốn phương, đến cuối cùng mục đích của hắn không phải nơi ấy.
Tây Vực có câu: “Roi gia ngăn dòng nước chảy, nhưng ngăn không được nỗi đau.”. Chuyện cũ năm xưa có gì mà phải nghĩ suy, người cũng đã chết cả rồi. Nhưng hắn không buông được, nương của hắn, phụ thân của hắn, nhà của hắn chết oan uổng bởi Thịnh Quốc kia.
Tù chiến vang lên lúc nửa đêm, Giang Minh Nguyệt phóng ngựa đón sắc trời thê lương. Hắn nhìn Ôn Tề Minh, có lẽ do tham si ngông cuồng lặng lẽ khuếch tán, dáng vẻ năm đó đã thay đổi. Họ đưa mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc, xa tận núi đồi.
Lời hứa của Ôn Tề Minh khi xưa mập mờ lảng vảng như màn sương, đọng lại trên mí mắt Giang Minh Nguyệt, chảy thành giọt lệ mỏng manh. Ý niệm sinh tử vốn chỉ là bất ngờ ập đến.
Ba nghìn giáp sắt khoác sương tiến về hoàng thành, khoảng khắc mọi thứ tĩnh lặng đến đáng sợ, như cho binh sĩ thời gian giây phút hối hận cuối cùng, Giang Minh Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng.
Lúc hắn ngoảnh đầu lại cũng là lúc Ôn Tề Minh giương cung bạt kiếm.
Tiễn đã lên dây, bốn bên sĩ khí mãnh liệt, không thể quay đầu.
Ôn Triều Khanh vì quá si mê Lý Sa Tử, để mặc mọi thứ tuỳ nàng quyết định. Mất đi Vĩnh An phủ, Ôn thị như mất đi chỗ dựa vững chắc nhất. Quan lại cởi mũ cáo từ, triều thần chỉ còn lũ nịnh bợ nhát chết. Thống Lĩnh Quân rượu chè ngày đêm, giờ có là thái tử Ôn Tề Minh thiên tài xuất chúng cũng không địch lại được binh sĩ thảo nguyên Tây Vực.
Tử cục đã định.
Giang Minh Nguyệt một đường đánh tới, Ôn Tề Minh hoàn toàn bị bức lui. Cố nhân tương phùng, Ôn Tề Minh vừa mừng vì Giang Ninh vẫn ổn, hắn cũng vừa hận vì Giang Ninh lại dẫn quân đánh chiếm lấy mảnh đất đã từng thề bảo vệ bằng cả tính mạng.
Đôi mắt Giang Minh Nguyệt sớm nguội lạnh, hờ hững. Trên người mặc lên y phục của Tây Vực, hoàn toàn như một kẻ xa lạ với Ôn Tề Minh.
“Giang Ninh, ngươi không thấy thẹn với lòng mình hay sao!? Là ngươi năm lần bảy lượt nuôi ý đồ phản quốc, như vậy mới đẩy Vĩnh An vào chỗ chết! Đừng viện lấy lý do đó để giải thích cho hành động của ngươi lần này, dám đem quân đánh vào điện Kính Thiên. Phụ thân ngươi kỳ vọng vào ngươi biết bao nhiêu, ngươi làm vậy chết không được yên!”
“Ta cũng cầu ta chết không được yên.” Giang Minh Nguyệt hờ hững đáp lại như thế, không nặng không nhẹ.
“Ngươi...!”
“Ôn Tề Minh, tránh ra.”
“Giang Minh Nguyệt, có muốn thì bước qua xác ta!”
Nhưng Ôn Tề Minh trăm ngàn vạn lần không thể ngờ, khi đối diện với Giang Ninh, hắn lại là người mềm lòng trước. Một kiếm của Giang Ninh đâm thẳng vào người hắn, không phải vết thương chí mạng, nhưng trong tình hình này sẽ chẳng có ai chạy chữa cho Ôn Tề Minh cả, hắn sẽ từ từ mất máu mà chết.
Giang Ninh không nói lấy một lời, từng bước từng bước đến tìm Lý Sa Tử và Ôn Triều Khanh. Lúc Ôn Tề Minh lê lết thân xác toàn máu tanh tới thì nương của hắn đã chết, đầu của cha mình bị Giang Ninh hái xuống, nằm lăn lóc bên dưới long sàng.
Ôn Tề Minh như con thú dữ lồng lên giãy chết, hắn vồ tới Giang Ninh, đẩy ngã hắn xuống, gắt gao bóp siết lấy cổ.
Giang Ninh không có giãy ra, hắn gắng gượng nói: “Giang sơn rộng thênh thang, chuyện này qua đi, chúng thần sẽ quỳ khấu đầu với ta, hô Vạn thọ vô cương. Chỉ tiếc là, ta và ngươi lại không thể cùng nhau ngắm nhìn một thế gian... đầy hoang đường.”
Ôn Tề Minh lảo đảo gục xuống, hắn đã mất quá nhiều máu. Lúc tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là ngạc nhiên vì bản thân vẫn còn sống. Miệng ngai ngái, đắng ngắt, toàn thân đau nhức, Ôn Tề Minh chỉ muốn chết quách đi cho rồi.
Nhưng, là ai đã cứu hắn?
Hắn đã lịm đi trong điện Kính Thiên, ngoài lửa lớn và thân xác cha nương của hắn thì chỉ còn có Giang Minh Nguyệt. Là ai đã không màng tính mạng lao vào, đem hắn thoát ra?
Cửa mở, Lưu Nhiên mang thêm khay thuốc nóng hổi đi vào. Thấy Ôn Tề Minh đã tỉnh, y mừng đến rơi nước mắt.
“Lưu Nhiên?”
“A Minh, đệ tỉnh lại rồi, cảm tạ trời đất!”
“Là huynh cứu ta?”
“Chuyện đó còn quan trọng sao? Chắc là đệ khát lắm nhỉ, để ta rót chút nước.”
Ôn Tề Minh nhìn xung quanh. Hắn đang nằm trên một cái giường trúc rách nát, chăn vá chằng chịt, vách nhà thưa hở, nghe tiếng dế ếch râm ran bên ngoài thì đây hẳn là vùng quê xa kinh thành.
“Đây là đâu?”
Lưu Nhiên im lặng mím môi, lảng tránh ánh mắt: “Từ khi Tây Vực tiến đánh, văn võ bá quan đều bỏ chạy, Lưu thị ta đã đến được nơi này. Chí ít thì cũng đủ kín đáo, Giang Minh Nguyệt sẽ tạm thời không tìm thấy. Tề Minh, ta xin lỗi, thay mặt Lưu thị nhận lỗi với điện hạ, chúng ta đã không sát cánh ở bên ngài lúc ngài cần nhất.”
“Lưu Nhiên... huynh không cần xưng hô xa cách như thế với ta. Hơn nữa, là huynh cứu ta thoát khỏi cửa tử.”
Lưu Nhiên đỡ Ôn Tề Minh ngồi dậy, cẩn thận giúp hắn uống cho xong chén nước. Cổ họng khô khốc khó chịu cuối cùng cũng được xoa dịu phần nào, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn.
“Tiếp theo đệ sẽ làm gì?”
“Ta không biết... Báo thù sao? Ta rất muốn nhưng không biết còn có thể hay không nữa. Giang Minh Nguyệt có thế lực chống lưng, ta chưa kịp thấy mặt hắn thì đã chết không toàn thây rồi.”
Lưu Nhiên ôm chầm lấy Ôn Tề Minh, khóc nấc lên, nước mắt thấm ướt cả vai áo hắn: “A Minh, còn có ta, còn có Lưu thị và Lý thị, đừng nản lòng. Chúng ta rồi sẽ báo thù rửa hận, bắt tên phản bội Giang Minh Nguyệt trả giá.”
“Lưu Nhiên, đừng khóc...”
Y đột nhiên ngồi dậy, bưng lấy mặt Ôn Tề Minh, ép hắn nhìn mình: “A Minh, ta yêu đệ.”
“Thế cho nên, có chuyện gì hãy để ta cùng gánh vác với nhé, đừng bi quan, lòng ta rất đau đớn khi thấy A Minh như vậy.”