Ôn Tề Minh có một giấc mộng dài, hắn biết đây là hậu quả khi nốc cạn hết vò rượu này tới vò rượu khác, nhưng hắn cũng không có ý định tìm cách thoát ra. Đây là Vĩnh An phủ, chỉ cần liếc mắt cũng đủ để Ôn Tề Minh nhận được nơi ấy.
Hắn lững thững đi dọc hành lang phủ, sờ vuốt từng cái cột, từng cái tay vịn, hắn muốn khảm sâu vào trong tâm trí mình những hoa văn độc nhất chỉ có ở Vĩnh An.
Từ khi còn nhỏ, Ôn Tề Minh đã được phu tử kể dạy cho nghe về nguồn gốc của Vĩnh An, song, hắn chưa thực sự có nổi một tia hứng thú. Mãi cho đến khi hắn gặp lại đứa trẻ có ý định tự tử bên bờ biển kia thì mới bắt đầu cảm thấy yêu thích chốn này.
Ôn Tề Minh không muốn thừa nhận nhưng đó là sự thật, vì để ý người nên mới để ý nơi người lớn lên.
Đã rất lâu rồi Ôn Tề Minh mới thấy Vĩnh An yên bình, mọi chuyện cứ dồn dập xảy đến, không ai trong bọn họ viên mãn cả. Một phút yếu lòng, Ôn hôn quân muốn vĩnh viễn lạc trong giấc mộng này, từ bỏ tham sân hận đời trước lẫn đời này.
“Ôn Tề Minh!”
Hắn giật mình, chậm rãi ngoảnh đầu lại.
Đúng là người kia.
“Giang Ninh?” Ôn Tề Minh gọi tên, không nhận ra khoé miệng mình vừa giương lên.
Thiếu niên không nhìn hắn, trực tiếp lướt qua, giọng điệu bực bội nhưng trên môi vẫn có ý cười: “Ngươi có thể đàng hoàng hay không?”
“Ha ha, A Ninh, ngươi đừng có cứng nhắc như vậy, trông giống hệt ông cụ non, chẳng thú vị chút nào.”
Ôn Tề Minh nhìn vị thái tử điện hạ trước mắt, hình ảnh mờ nhòe, mặc dù vậy vẫn xem ra được khinh bào xám cùng kiểu tóc đuôi ngựa thúc cao. Là chính hắn thôi, song lại quá xa vời. Hóa ra, đã từng có một đoạn thời gian hắn đơn thuần như thế.
Ôn thái tử cười đến vui vẻ, Ôn hôn quân không nhìn rõ được ánh mắt ấy nhưng hắn lại có tai để nghe. Trong giọng nói ấy có bao nhiêu nuông chiều, sủng nịch.
“Sau này ta nhất định sẽ nói cho ngươi, ngươi không được chạy đâu đấy nhé.”
Hắn lục tìm trong ký ức phủ bụi, đó là chuyện rất lâu về trước, rất rất lâu rồi, lâu đến nỗi sau này chẳng còn nghĩ tới nữa. Thời thiếu niên náo động, dám nghĩ dám làm, không sợ trời đất, càng chẳng lo số mệnh sắp đặt, Ôn Tề Minh từng muốn nhờ tú nương có tay nghề tinh xảo nhất Thiên Khải, may cho Giang Ninh một bộ hỷ phục độc nhất vô nhị. Với tư cách là thanh mai trúc mã, Ôn Tề Minh khi đó chỉ đơn giản nghĩ đó là món quà hết sức bình thường. Trải qua bao mưa máu gió tanh, thù hận cũng bi ai, cả hai người đều đầy rẫy thương tích, Ôn Tề Minh lại chẳng biết định nghĩa cho thứ tình cảm thuở thiếu thời là gì nữa.
Ôn hôn quân đã hoàn toàn quên bẵng đi chuyện đã từng có vị Ôn thái tử vì người kia mà sáng tạo ra một bộ song kiếm pháp, vì muốn người kia chú ý đến mình mà chẳng ngại làm mấy thứ mất mặt, cũng vì người kia mà tặng khóm hoa cát cánh đẹp nhất.
......................
Đêm đó, Giang Ninh cũng rơi vào giấc mộng ngắn, có lẽ vì quá mệt mỏi, hắn không cố cường chống được nữa. Trong mơ, hắn thấy mình khoác trên người một bộ hỷ phục vô cùng đẹp mắt, từng đường kim mũi chỉ đều thêu bằng vàng, hoa cát cánh đặc trưng của Giang thị hiện lên tinh xảo, sống động trên nền đỏ rực rỡ. Qua màn khăn đỏ, hắn nhìn thấy có người nào đó đang chìa tay ra, ý bảo hắn nắm lấy.
Ma xui quỷ khiến, Giang Ninh ngoan ngoãn làm theo, đặt tay mình lên tay đối phương. Chỉ thấy người kia bật cười, ôn nhu hỏi hắn: “Có hối hận không?”
Vì đây là giấc mộng, Giang Ninh không thể tự làm chủ theo lý trí cá nhân, hắn đành phó mặc mà lắc đầu, mở miệng nói: “Không hối.”
Đối phương lại cười, cười đến ngu ngơ, bàn tay nam nhân nắm chặt lấy tay Giang Ninh, đem độ ấm truyền hết cho hắn.
Họ cùng nhau tiến hành một hôn lễ vô cùng đơn giản, không có quan khách, không có họ hàng thân thích, không có lụa đỏ thắt hoa, rượu thì cũng chỉ có trên hai chén giao bôi. Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, tam, phu thê đối bái, chính thức kết duyên, trời đất chứng giám.
Giang Ninh không rõ vì sao mình lại lạc vào giấc mộng chẳng ra đâu vào đâu thế này, hắn cố gắng mới mở được miệng, khàn khàn hỏi: “Ngươi là ai?”
Đối phương nghiêng đầu nhìn hắn, cười đến nỗi hai mắt nhắm tít lại: “Là phu quân của ngươi nha.”
“Ý ta không phải…”
Còn chưa nói hết câu, nam nhân đã nhào về phía trước, vén khăn đội đầu của Giang Ninh lên. Hắn theo bản năng lùi lại về phía sau, cố nhìn rõ tướng mạo đối phương là ai.
Hình ảnh ngày một rõ nét lên, ngũ quan ấy, sao hắn có thể không quen cho được.
“Ôn… Tề Minh…?” Giọng nói của hắn, run rẩy có, bất an có, vui vẻ cũng có.
Ôn thái tử nhẹ nhàng đáp lại: “Ừ, ta đây.”
Dứt lời, nam nhân lợi dụng Giang Ninh còn ngơ ngác mà hôn nhẹ lên khóe mắt đã ướt hồng không biết từ bao giờ.
“Sao lại khóc rồi? Gả cho ta hạnh phúc đến vậy sao? Thật trùng hợp, ta cũng vậy. Ta…”
Giang Ninh bừng thoát khỏi cơn “ác mộng”, nước mắt đã lăn dài xuống tận cằm, cuối cùng cũng không thể nghe hết đối phương muốn nói cái gì.
Hắn không biết vì sao mình lại như thế, bi ai như từng cơn thủy triều mạnh mẽ đánh vào tâm can hắn, ép nước mắt rơi xuống ngày một nhiều hơn. Giang Ninh tự sỉ vả bản thân đã quá yêu người kia, đến nỗi trong hoàn cảnh hiện tại cũng mơ ra chuyện như thế.
Song, có lẽ, cả Giang Ninh và Ôn Tề Minh đều không hay biết, giấc mộng của cả hai người, thực sự đã từng xảy ra.