Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt

Chương 5



Lúc Giang Ninh chạy lên phòng thì Chương Hàm đã ngừng thở, ngã ra giường, từ cằm trở xuống loang lổ máu tươi.

“Thế này là thế nào?” Giang Ninh xông tới, “Tự vẫn?”

Mới đây còn đang yên ổn nói cười, sao đã tự giết hại chính mình rồi?

Ôn Tề Minh nhanh như cắt rút kiếm ra, kề lên cổ Giang Ninh.

“Giang Ninh!” Hai con mắt của hắn hằn lên tia máu, “Ngươi bán nước!?”

“Cái gì??” Giang Ninh trợn tròn mắt, phẫn nộ hét lại một câu.

“Trả lời có hoặc không!”

“Ngươi điên rồi! Ngươi hỏi ta bán nước hay không? Con mẹ nó Ôn Tề Minh! Lương tâm ngươi bị chó gặm rồi hả!”

Ôn Tề Minh buông kiếm: “Vậy thì rốt cuộc là kẻ nào....”

Thấy hắn thất thần, biểu cảm mất kiểm soát, tơ máu trong mắt ngày một nhiều, Giang Ninh bất an. Lần đầu tiên tròn cuộc đời hắn thấy tiểu thái dương của Thịnh Quốc vô thố, đáng sợ đến thế. Đâu còn thiếu niên vui cười, đem lại năng lượng cho người người nhà nhà, mọi thứ của Ôn Tề Minh bây giờ quá bi thương, tưởng như hắn đã trải qua vô vàn thống khổ.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Giang Ninh tiến tới, cường ngạnh đem mặt Ôn Tề Minh đối diện với mình.

Ngẫm lại, Giang Ninh không giống như một con chó tham sống sợ chết, đánh chết hắn cũng sẽ không tin thanh mai trúc mã của mình như vậy. Kiếp trước là chuyện như thế nào nhỉ... Ôn Tề Minh chỉ nhớ rõ, đêm ấy Hoa công công vào báo tin Giang Ninh làm phản, Vĩnh An phủ bồi tội.

Một số bằng chứng được đem ra trước đại điện, là ai cung cấp? Ôn Tề Minh cố nhớ lại.

Lưu thị.

Phải rồi, Lưu Nhiên là người đã chứng minh Giang Ninh là phản đồ.

Lưu Nhiên sẽ không tự dưng đi hại người khác, chắc chắn Giang Ninh có vấn đề.

A, đau đầu quá...

Ôn Tề Minh lại nhớ tới cảnh Lưu Nhiên bị Giang Ninh chém đầu, lý trí đứt không phanh. Phải rồi, bất luận thế nào, chỉ cần Giang Ninh chết thì Vĩnh An phủ sẽ không sao, Ôn thị sẽ không sao, tất cả mọi người sẽ chẳng sao hết.

Kiếm đâm thẳng tới, khoảng cách quá gần nên Giang Ninh tránh không được, rách một bên sườn, sâu đến tận xương.

Giang Ninh tức đến phát điên, tay huy quyền, đấm một cú toàn lực vào mặt Ôn Tề Minh: “Tỉnh táo lại đi Ôn Tề Minh! Trước nay ngươi đâu phải người dễ xúc động như vậy!”

Đối phương chỉ lùi lại mấy bước còn bản thân Giang Ninh lại khuỵu xuống vô lực, máu trào ra qua kẽ ngón tay. Có lẽ do mất máu quá nhiều, hai mắt hắn mờ dần, cả người nặng hơn đeo chì, cứ thế đổ rạp xuống sàn nhà lịm đi.

Ôn Tề Minh nhìn từ đầu tới cuối, thậm chí trong lòng còn có chút vui mừng. Giang Ninh chết rồi, quãng đời của hắn về sau sẽ hết sức thuận lợi vui vẻ.

Thuận lợi vui vẻ sao?

Kiếp trước, sau khi tận tay kết liễu Giang Ninh, hắn kế vị. Ôn Tề Minh phát động chiến tranh, giao chiến với Tây Vực. Với tài thao lược của hắn, Tây Vực đã thua, nhưng chó cùng rứt dậu, Thịnh Quốc cũng phải gánh chịu tổn thật nặng nề. Sinh linh đồ thán, nhân dân lầm than, con đen con đỏ hận hắn thấu trời xanh, ví hắn như một thứ tà vật quỷ dữ.

Binh lính đứng ngoài canh chừng theo phân phó của Giang Ninh, mặc dù nghe thấy động tĩnh trong phòng nhưng lại chẳng dám xông vào. Ở đó là thái tử và đại công tử của bọn họ, cùng lắm là cãi vã rồi trút giận lên đồ đạc mà thôi.

Cửa mở toang, thái tử vội vã bước ra, trên tay còn ôm theo Giang Ninh đã chìm vào hôn mê: “Y sư! Tìm y sư!”

“Giang công tử!”

Ôn Tề Minh gắt gỏng vô cớ, dường như hắn quên mất ai là kẻ gây ra tình huống này, “Đi tìm y sư mau lên! Số còn lại xử lý trong phòng đi! Cấm để lộ chuyện này ra ngoài!”

Hắn chẳng còn tâm trí để quyết định xử lý Chương Hàm thế nào, thật là một tên thái tử vô dụng. Ngay lúc này, hắn chỉ muốn cứu sống Giang Ninh.

Vì cái gì?

Bản năng?

Ôn Tề Minh không dám chắc. Sau đó hắn tự thôi miên chính mình, tự trấn an bản thân rằng hắn không muốn để vó ngựa Tây Vực đặt tới Thịnh Quốc.

Tất cả chỉ có vậy mà thôi.

Có rất nhiều cách để giày vò tên tội nghịch Giang Ninh, không nhất thiết phải chết. Ôn Tề Minh thấy máu tuôn ra không ngừng, trong lòng mười phần thêm gấp gáp.

Kiếp trước, trong đại điện Kính Thiên của Thịnh Quốc, Ôn Tề Minh như tu la địa ngục đi ra từ thây sơn biển máu, một mình một kiếm lững thững tiến vào. Đế giày hắn đi qua in lại vết máu nhớp nháp sớm đã chẳng biết là của ai, vết thương của Ôn Tề Minh không ngừng rỉ huyết, chảy dọc xuống theo hình thù bộ giáp, nhỏ giọt trên nền đá cẩm thạch.

Điện Kính Thiên tối tăm, một ngọn nến cũng không thắp, long sàng cũng trống không. Duy độc Giang Ninh đứng ở đó, quay lưng lại với hắn mà ngắm nhìn ngai vàng. Chẳng cần ngoảnh lại nhìn, Giang Ninh cũng biết người tới là ai.

“Thái tử điện hạ.”

Ôn Tề Minh cười gằn, sát khí càng trở nên mạnh mẽ hơn. Giang Ninh vẫn mặc bộ khinh bào màu xám quen thuộc của phủ Vĩnh An đã sớm bị lửa thiêu rụi mấy năm về trước. Nhưng không phải tóc đuôi ngựa thúc cao, Giang Ninh mang lên phát quan, cài thêm trâm ngọc. Chỉ cần liếc mắt, Ôn Tề Minh biết cây trâm đó.

Đá Tô Kỷ, thứ chỉ có ở Tây Vực, vô cùng hiếm có, đại diện cho hoàng thất Bạch thị. Bạch Hồng Y năm đó cho dù có thay đến trăm bộ y phục thì cây trâm này vẫn được giữ nguyên trên mái tóc nàng. Đối với Giang Ninh mà nói, đó là kỷ vật duy nhất mà mẫu thân hắn để lại.

Ôn Tề Minh không nói bất cứ lời nào, cứ thế hầm hầm giương kiếm chĩa vào Giang Ninh. Giang Ninh thế nhưng chẳng có biểu hiện lo lắng hay gấp gáp gì. Người ta thường nói con người trước khi chết thường thông suốt nhiều điều, cũng tiếc nuối nhiều điều.

“Giang Ninh, ngươi đã bao giờ từng hối hận về những gì mình làm?”

Giang Ninh xoay người lại, đối diện với hắn, ngắn gọn đáp lại hai chữ: “Vô vàn.”

Thấy sắc mặt Ôn Tề Minh không đổi, Giang Ninh thở dài.

“Ôn Tề Minh, ta hỏi ngươi, rốt cuộc điều gì níu chân ngươi ở lại cõi đời này?”

“Là ngươi không thể bảo vệ người mình yêu, Lưu Nhiên bị ta chém bay đầu”

“Là Ôn thị chết chìm trong lửa lớn?”

“Là cả Lưu gia cũng không lưu lại được?”

Gia Ninh dường như cố tình nhắc đến nỗi đau của Ôn Tề Minh, vết thương còn rỉ máu trong lòng cứ thế một lần nữa bị đào khoét ra, đay nghiến đến cùng cực. Ôn Tề Minh hoàn toàn mất hy vọng vào Giang Ninh.

Đã từng là đứa trẻ thanh thuần như thế, đã từng là thanh mai trúc mã hắn hết mực tin vào, giữa hai người bọn lúc này chính là hàng trăm sinh mạng, không phải một hai câu giải thích hay xin lỗi có thể xoá nhoà.

Nỗi đau của Ôn Tề Minh không vô hình, chúng có hình có khối, có thể rờ thấy được vì chúng đang đè nặng trên vai hắn.

“Giang Ninh! Đền tội đi!”

Như chỉ chờ có thế, Giang Ninh đón nhận đường kiếm vung tới, vào giây phút cuối cùng ấy hắn để lại một nụ cười mãn nguyện cho Ôn Tề Minh. Đồng thời nụ cười ấy đã trở thành ác mộng của Ôn hôn quân mãi về sau.

Dường như kiếp mệnh của bọn họ chú định phải dây dưa với nhau cả đời.