Lục Hi lập tức cau mày, phạm vi của Thiên Diệu Linh Vũ thật đặc biệt, phạm vi trông như không có uy lực gì, nhưng lại hình thành một vùng phạm vi chân không, bất cứ ai tiến vào trong đó đều sẽ mất trọng lực, khó mà phát huy một hai phần mười sức mạnh của bản thân, bị Thiên Diệu Linh Vũ dễ dàng chém giết, thực sự lợi hại.
Phạm vi này và không gian trọng lực của Donbakara tuyệt diệu như nhau, điểm khác là không gian trọng lực của Donbakara có thể bao trùm phạm vi trăm mét, uy lực khủng khiếp, phạm vi của Thiên Diệu Linh Vũ lại chỉ có thể duy trì trong mười trượng.
Advertisement
Nhưng với Thiên Diệu Linh Vũ mà nói, như thế đã rất lợi hại rồi, dù sao Donbakara cũng là một con rồng, tuy chỉ là Á Long, nhưng thiên phú mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với loài người.
Lục Hi có một sự kích động muốn thả Donbakara ra, dạy cho những người này một bài học, nhưng làm vậy cũng gây chấn động quá, nhà nước nhất định sẽ hỏi, Lục Hi không muốn bị nhà nước quan tâm, nên vẫn nhịn xuống.
Hơn nữa, Lục Hi đã phát hiện phạm vi của Thiên Diệu Linh Vũ còn có một hiệu quả, đó chính là không thể hít thở.
Lục Hi không biết Thiên Diệu Linh Vũ duy trì hơi thở và cử động như bình thường trong phạm vi của mình bằng cách nào, nhưng tiến vào phạm vi của ông ta, kẻ địch chắc chắn không có không khí để thở.
Tuy cường giả võ đạo có thể không hít thở trong thời gian dài, nhưng trong cuộc chiến kịch liệt như này, sẽ tiêu hao oxy cực lớn, chỉ khiến người tấn công suy giảm thể lực, thất bại nhanh chóng.
Lúc này, chỉ nghe Thiên Diệu Linh Vũ lớn tiếng quát: “Lục Thiên Hành, còn không thể hiện phạm vi của cậu đi, cẩn thận chết không có chỗ chôn thân”.
Lục Hi vừa nghe, toàn thân chấn rung, trên người bốc lên ngọn lửa màu vàng sẫm ngùn ngụt, trong tay ngưng kết ra một thanh trường đao, yên lặng đứng tại chỗ.
Thiên Diệu Linh Vũ thấy vậy, lúc này, Lục Hi lại dám tự cao như vậy, rõ ràng là coi thường ông ta.
Trong lòng Thiên Diệu Linh Vũ tức giận bừng bừng, trong tay ngưng kết ra một cây bàn long côn, quát nói: “Nhóc con, cậu tự tìm cái chết, không oán được người khác”.
Nói xong, Thiên Diệu Linh Vũ cầm bàn long côn trong tay, mang theo uy lực phạm vi, bước lớn về phía Lục Hi.
Lục Hi cũng hít sâu một hơi, nghênh đón Thiên Diệu Linh Vũ, xông vào trong phạm vi của ông ta.
Vừa tiến vào trong phạm vi của Thiên Diệu Linh Vũ, Lục Hi đã cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, chân hơi dùng lực, cả người bay lên.
Đúng lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ vẫn cử động như thường, cây côn mang theo sức mạnh thiên vận, đập về phía Lục Hi.
Lục Hi vừa để ý thức thứ hai điên cuồng thôi diễn phân bố sức mạnh trong phạm vi, vừa vung đao ngăn cản bàn long côn.
Nhưng vừa vung trường đao, cả cơ thể bị lật nghiêng, nhát đao chém xuống mặt đất nhẹ bẫng, lệch mười ngàn tám trăm dặm với mục tiêu mà anh muốn chém, còn bàn long côn của Thiên Diệu Linh Vũ lại đập lên người Lục Hi một cách chắc nịch.
“Phập” một tiếng, Lục Hi bị đập mạnh xuống mặt đất, chân tay luống cuống.