Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1027: “Cậu Lục xin tha mạng”.  



Thiên Diệu Linh Vũ lắc đầu cười: “Nếu tôi đã thua thì cũng không biết nói gì hơn, cậu có thể đưa Thôi Cảnh Ba đi, nhưng chuyện này gia tộc Thiên Diệu sẽ không để yên cho cậu đâu. Nếu cậu không giết sạch chúng tôi thì hãy chờ cơn thịnh nộ của gia chủ nhà chúng tôi đi”.



Lục Hi lãnh đạm cười: “Chào đón bất kỳ lúc nào, tôi cũng muốn khuyên các người một câu, đi nhận sai với gia chủ đi, đừng để gia chủ các người chỉ vì các người mà hủy hoại địa vị do gia tộc Thiên Diệu vất vả gây dựng nên ở Hoa Hạ”.



Advertisement

“Haha, chuyện này liên quan đến vinh quang của gia tộc Thiên Diệu, tôi sẽ tự bẩm báo gia chủ, cho gia chủ định đoạt, không nhọc cậu phải nghĩ hộ”.



Sau đó, Thiên Diệu Linh Vũ còn nói thêm: “Cho Thôi Cảnh Ba lăn ra đây, đóng cửa, tiễn khách”.



Thôi Cảnh Ba nghe vậy, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn. Đúng lúc này, có một chấp sự bước đến bên cạnh ông ta, xách ông ta lên rồi ném ông ta ra khỏi sơn trang.



Sau đó, tất cả mọi người trong gia tộc đều đi vào sơn trang, cửa lớn sơn trang chậm rãi đóng chặt lại.



Trong sơn trang, Thiên Diệu Linh Vũ nhìn Diệp Phùng Xuân một cái, mặt không cảm xúc đi vào bên trong.



Diệp Phùng Xuân thấy vậy thì vội vàng đi theo sau nói: “Linh Vũ à, ông hãy nghe tôi giải thích đã”.



Lúc ấy ông ta không hề nói với Thiên Diệu Linh Vũ về thực lực thật sự của Lục Hi, bây giờ Thiên Diệu Linh Vũ bị trọng thương, ông ta cảm thấy hơi áy náy.



Mà cùng lúc ấy, ở bên ngoài sơn trang, Thôi Cảnh Ba đang run như cầy sấy nhìn Lục Hi với vẻ mặt hoảng sợ.



Lục Hi nhìn ông ta, cười nhạt, còn chưa nói gì thì Thôi Cảnh Ba đã quỳ xuống một cái “thịch”, hô lớn.



“Cậu Lục xin tha mạng”.



Lục Hi nhìn Thôi Cảnh Ba đang quỳ xuống, cười khà khà.



“Nhìn ông kìa, cũng là người tàn nhẫn mà sao lại không có tự trọng như thế chứ”.



Thôi Cảnh Ba khóc kêu; “Cậu Lục, tôi thật sự không cố ý đối địch với cậu đâu, tôi chẳng qua bị con đàn bà Nhiếp Vi kia mê hoặc nên hồ đồ, bây giờ tôi sẽ quay về cho con đàn bà đó rút khỏi cuộc thi, đảm bảo A Đóa sẽ đoạt giải quán quân, mong cậu tha thứ cho tôi”.



Thôi Cảnh Ba nước mắt nước mũi tung hoành, đáng thương vô cùng.



Lục Hi lạnh lùng cười: “Ông phái người chặn đánh A Đóa, lại lôi Thiên Diệu Hùng ra làm tôi và nhà Thiên Diệu kết thù, ông nghĩ ông nói hai câu xin lỗi và hối hận là xong à?”



Thôi Cảnh Ba nghe vậy thì lập tức dập đầu như giã tỏi, khóc lên: “Tôi hồ đồ quá, tôi không phải người, tôi cũng không ngờ rằng mọi thứ sẽ như vậy. Cậu Lục, cậu có yêu cầu gì thì cứ việc nói ra, chỉ cần tôi làm được thì tôi sẽ làm ngay, cậu Lục ơi”.



Lục Hi nghe vậy thì vươn tay phải ra, trên bàn tay hiện ra một ngọn lửa hình hoa sen, lay động rực rỡ.

Thôi Cảnh Ba ngẩng đầu thấy vậy, ngơ ngác không biết nên làm gì.