Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1033: Đây là vật nuôi của tôi, sao, có được không?”



Nó cảm nhận được chủ nhân đang gọi mình, bọn họ đang có mối quan hệ khế ước không thể làm trái, khi chủ nhân gọi thì nó phải đến.



Sau đó, thân hình Thương bị làn sương màu xám vây quanh, khi sương xám tan đi, nó lại biến thành bộ xương khô tàn tạ bất kham, rồi biến mất không thấy.



Trong khách sạn.

Advertisement



Lục Hi và Chân Nhi đang nhìn chằm chằm sao năm cánh dưới mặt đất. Lục Hi vô cùng buồn bực, sao mãi mà không ra chứ, chẳng lẽ không triệu hoán được rồi?



Đã lâu không gặp Thương, Lục Hi khá nhớ nó, muốn xem xem nó có thay đổi gì không. Mãi mà không thấy Thương xuất hiện, Lục Hi chỉ thấy hơi mất mát.



Đúng lúc này, chỉ thấy ánh sáng màu trắng lóe lên, Thương xuất hiện ở giữa ngôi sao năm cánh.



Nó ngơ ngác nhìn xung quanh, dùng đôi mắt trống rỗng vô thần đánh giá tình hình nơi đây.



Lục Hi nhìn thấy nó thì vui vẻ nhưng lại hơi thất vọng: “Sao chẳng thay đổi gì thế, vẫn là cái dáng vẻ tàn tạ này”.



Nhìn Thương vẫn tàn tạ như cũ, Lục Hi thất vọng lắc đầu.



Mà Chân Nhi thì sửng sốt trừng mắt quan sát sinh vật trước mắt này, còn Thương thì cũng dùng đôi mắt trống rỗng nhìn lại cô ta.



Cứ nhìn nhau như thế một lúc lâu, Chân Nhi thở dài một hơi: “Thần kỳ quá, không ngờ lại có sinh vật dị giới được triệu hoán tới đây, anh thật lợi hại”.



Lúc này, Lục Hi đắc ý nói: “Trò trẻ con ấy mà, cũng chỉ là một bộ xương khô thôi, làm thú cưng coi như tạm được”.



Đúng lúc này, lại có tiếng gõ cửa vang lên. Lục Hi cảm ứng được là Hoắc Tư Duệ và Miwa Nozaki nên mở cửa cho hai cô vào.



Hoắc Tư Duệ cùng Miwa Nozaki đang bưng hai phần ăn khuya tiến vào, thấy Thương ở trên mặt đất thì lập tức hoảng sợ. Nhất là Hoắc Tư Duệ suýt nữa thì ném cả đồ ăn đi.



Lục Hi vội nói: “Đừng sợ, đây là vật nuôi của tôi, nó sẽ không làm hại các cô đâu”.



Hoắc Tư Duệ mới thở dài một hơi, nhẹ vỗ ngực.



Hai người đặt đồ ăn khuya xuống, đứng bên cạnh Chân Nhi quan sát Thương.



Mà Thương cũng quay đầu nhìn cái này ngó cái kia, có vẻ khá thật thà ngây thơ.



Lúc này, Hoắc Tư Duệ không còn sợ nữa, chỉ cười nói: “Đây là gì vậy, cảm giác khá là đáng yêu đấy chứ”.



Thấy Hoắc Tư Duệ không sợ Thương lắm, Lục Hi cũng cạn lời. Trợ thủ chiến đấu này thất bại quá mà.



Lục Hi chỉ có thể cười ha ha: “Đây là vật nuôi của tôi, sao, có được không?”



Hoắc Tư Duệ tò mò đi lên quan sát Thương kỹ hơn, mà Thương cũng giống như đang nghiêm túc nhìn lại Hoắc Tư Duệ.



Một lát sau, Hoắc Tư Duệ cười nói: “Rất là đáng yêu đấy, sau này không có người thì gọi nó ra chơi nhé”.