Lúc này, Chu Chấn lạnh lùng nhìn Dương Quân nói: “Tôi biết anh có thể đánh, tôi cũng không phải đối thủ của anh, nhưng nếu anh đánh tôi không chết, tôi liền đi tìm ông nội anh tìm lời giải thích, ông nội anh và ông nội tôi là chiến hữu đó”.
Mọi người nghe xong liền bó tay với cách làm của Chu Chấn, rõ ràng hắn thân phận tôn quý, nhưng hành xử không chừng mực, giống như một tên lưu manh vô lại, cho người ta cảm giác không biết xuống tay từ đâu.
Advertisement
Nếu Dương Quân đánh hắn, hắn đi tìm ông nội Dương Quân, dựa vào giao tình giữa hai ông nội bọn họ, đoán chừng vị chiến thần kia cũng rất khó xử.
Lúc này, Dương Quân nói: “Ông đây chắc sợ tên vô lại như mày, mày cứ đi tìm ông nội tao đi, cùng lắm thì tao bị giáo huấn một trận rồi nhốt lại mấy tháng, nhưng hôm nay ông đây nhất định phải dạy dỗ tên khốn mày, hơn nữa về sau cứ gặp mày một lần là tao đánh một trận”.
Chẳng những Dương Quân không sợ, mà hắn ta còn nói ra câu độc ác gặp một lần đánh một trận, Chu Chấn tức đến xanh cả mặt.
Hắn chỉ là người bình thường, về mặt võ lực hoàn toàn không bằng Dương Quân. Dương Quân muốn đánh hắn, một chiêu hắn còn không có, với thân phận của Dương Quân, hắn cũng không thể làm gì Dương Quân, cùng lắm là đi tố cáo với ông nội hắn ta, giam hắn ta lại.
Nhưng Chu Chấn cũng không sợ hãi, hắn mặt tái mét nói: “Anh tưởng ông đây sợ anh chắc, loại người như anh cứ ra tay đi, chỉ cần anh không giết chết tôi, ông đây có thể khiến anh bị giam cả đời”.
Mọi người nghe thấy lời này của Chu Chấn thì đều cảm thấy vô cùng nhức đầu, ý của hắn chính là muốn chơi đến cùng với Dương Quân, anh dám đánh tôi, tôi dám để anh bị giam, ý tứ muốn Dương Quân ngồi tù rục xương.
Mọi người đều biết chiến thần lấy quân pháp trị gia, ở trong nhà ngay cả ăn cơm cũng theo quy định của quân đội, Dương Quân có làm chút chuyện trái với lệ thường thì cũng sẽ bị giam lại, nếu hắn ta thật sự đánh Chu Chấn, thật sự không biết sẽ bị giam bao lâu.
Chu Chấn nói ra mấy lời cay độc, hắn hung hãn nhìn Dương Quân, ánh mắt của hai người trong nháy mắt cọ sát ra tia lửa, mặt Dương Quân đã lộ rõ vẻ nóng lòng muốn thử.
“Con mẹ nó, giam lại thì sao? Hôm nay ông đây trừng trị mày trước, dễ chịu đã rồi nói sau”.
Dương Quân gầm lớn một tiếng, quả đấm to như cái bát giơ lên nhào về phía Chu Chấn.
Đối phó Chu Chấn, Dương Quân cũng không có sử dụng bất kỳ sức mạnh gì, ngay cả sức mạnh cơ thể cũng ở mức khống chế cực độ, nếu không thì một quyền tùy tiện của hắn ta cũng có thể đập chết Chu Chấn.
Mọi người thấy Dương Quân nổi điên, nhất thời sắc mặt biến đổi, hắn ta thật sự muốn động tay, với tính cách của Chu Chấn, làm sao có thể nuốt xuống cục tức này, tất nhiên là phải liều chết đến cùng với hắn, cái tên lưu manh này cũng không phải dễ đối phó như vậy.
Lúc này, một bóng người chợt lóe tới cản Dương Quân lại, mọi người nhìn thấy là một ông già râu tóc bạc trắng, ông già này chính là Thiên Diệu Linh Vũ.
“Dương Quân, đừng ra tay”, Thiên Diệu Linh Vũ nói với Dương Quân.
Biết thân phận của Thiên Diệu Linh Vũ, Dương Quân không cam lòng hừ lạnh một tiếng, cũng không ra tay nữa.