Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1073: “Gặp nhau chính là duyên phận



Quán ăn này gọi là tiệm rượu Trường Minh, theo lời của Tư Không Trích Tinh quán này được mở bởi một người địa phương tên là Vương Trường Minh và đã đưa vào hoạt động nhiều năm nay.



Và đây cũng là điểm dừng chân đầu tiên của những tay đua xe kia vào buổi tối, bọn họ sẽ ở đây dùng cơm sau đó lên núi.



Lục Hi gọi hai món, vài chai bia, chậm rì rì ăn uống.



Advertisement

Không lâu sau khi Lục Hi uống tới chai bia thứ năm thì một người thanh niên tiến vào, trông anh ta chỉ mới mười tám, mười chín tuổi với khuôn mặt trẻ thơ đẹp trai, mái tóc ngắn rối bù và bộ đồ da bó sát.



Người thanh niên nhìn quanh, thấy Lục Hi đang uống bia một mình liền tiến tới, ngồi xuống trước mặt anh, nói: "Anh bạn, không để ý chứ".



Lục Hi cười phóng khoáng: "Không sao, anh cứ tự nhiên".



Lúc này trong quán không còn ai khác, cũng còn rất nhiều bàn trống, hiển nhiên là người này cảm thấy nhàm chán nên mới muốn tìm người tán gẫu cùng.



Quả nhiên sau khi ngồi xuống anh ta cũng gọi hai món ăn đặt chúng cùng một chỗ với món của Lục Hi: "Vẫn còn sớm, tụ tập một bàn giết thời gian một lúc vậy".



Lục Hi cười đáp: "Cũng được, dù sao một mình tôi cũng vô vị”.



Sau đó người này cũng gọi hai chai bia, bật nắp rót cho mình một cốc rồi mời Lục Hi nói: “Tôi tên là Tiết Cảnh Thiên, không biết người anh em phải xưng hô thế nào?”



“Tôi là Lục Hi”.



Lục Hi nâng cốc đáp.



“Gặp nhau chính là duyên phận, nào, cạn một ly”.



Tiết Cảnh Thiên vô cùng hào sảng một hơi uống cạn.



Lục Hi khẽ cười, tiếp đó cũng một ngụm hết cốc.



Sau đó cả hai vừa trò chuyện vừa uống bia.



Qua trò chuyện, Lục Hi biết được Tiết Cảnh Thiên tới đây để tham gia cuộc đua tối nay.



Hoàn cảnh gia đình của anh ta không khá giả, phía dưới còn có một cô em gái mới vào đại học, mà bản thân anh ta lại ham mê đua xe từ nhỏ.



Vì gia cảnh khó khăn còn phải nuôi em gái ăn học, anh ta đã bỏ học từ năm mười lăm tuổi và vào học việc trong một xưởng sửa chữa ô tô, vài năm nay ngược lại học được một chút tay nghề.



Bây giờ em gái của anh đã được nhận vào đại học, áp lực trong nhà đột ngột tăng lên, vì vậy Tiết Cảnh Thiên chỉ đành từ bỏ công việc, giật đầu cá vá đầu tôm tích góp được chút tiền tự sửa đổi một chiếc xe để kiếm phần tiền bán mạng này.



Mà Lục Hi lúc này lại cau mày: “Tôi nói này người anh em, anh tham gia đua xe còn uống bia à?”



Tiết Cảnh Thiên cười đáp: “Không giấu gì anh, uống chút rượu khiến cuộc chơi càng thêm kích thích, một số tay đua thậm chí còn trượt băng trước khi vào đường đua đó”.



Lục Hi nhướng mày, có phần kinh ngạc.



Anh không hiểu quá nhiều về bộ môn này, còn không biết rằng còn có loại chuyện này nên cảm thấy rất tươi mới.



Đúng lúc này có một người khác bước vào, giày cao gót giẫm lên sàn nhà phát ra từng trận âm vang nặng nề.