Ngô Tường thấy Tiết Cảnh Thiên không chịu chấp nhận khiêu chiến, bèn thở dài lắc đầu nói: “Haiz, cho tiền mà lại chê, chịu đấy”.
Mà lúc này, Lục Hi lại nói: “Đã là cho tiền thì tôi đấu với anh một ván vậy?”
Ngô Tường nghe vậy thì nhìn Lục Hi: “Người anh em này trông lạ quá”.
Advertisement
“Anh ta là Lục Hi, mới đến”, Diêu Na nói.
“Ồ”, Ngô Tường nói: “Lục Hi à, xe của anh đâu?”
Lục Hi chỉ vào con Santana 18 của mình, Ngô Tường nhìn thấy thì sửng sốt rồi bật cười.
“Này bro, con xe này của bro nhìn tàn tạ quá đi mất, thật sự có thể đua đấy à?”, Vương Hiển hài hước nói.
“Đừng xem thường người khác, xe này được độ rồi đấy, cực kỳ đỉnh luôn”, Lục Hi nói.
“Chậc chậc”.
Vương Hiển tặc lưỡi, đi quanh xe của Lục Hi một vòng, nói: “Anh chắc chắn muốn đua xe với tôi bằng con xe này à?”
“Chắc kèo luôn”, Lục Hi lạnh nhạt nói.
Ngô Tường nhìn Lục Hi, hỏi: “Thế cược như nào?”
“Tùy anh, nhạc nào tôi cũng nhảy”, Lục Hi đáp.
“Ái chà, chơi lớn đấy, thế mười ngàn nhé?”
Trong mắt Ngô Tường thì Lục Hi chính là tặng tiền không cho hắn ta. Vốn dĩ đấu tự do chỉ cần ba ngàn rưỡi, nhưng hắn ta kéo thẳng lên mười ngàn.
Lục Hi cười nhạt: “Chốt kèo”.
“Lục Hi, anh chắc chưa? Xe của Ngô Tường là Porsche GT, giá hơn triệu đấy”, Diêu Na chau mày nói.
Lục Hi mỉm cười với Diêu Na: “Không sao, mười ngàn thôi mà, coi như chơi thôi”.
“Vậy được, tôi chờ anh ở đường đua”.
Ngô Tường sợ Lục Hi hối hận nên vội vàng chạy ra xe mình, phi đến đường băng.
Lúc này, Lục Hi mỉm cười với Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên, lên xe mình rồi chạy và đường đua, dừng lại song song với Porsche của Ngô Tường.
Thấy có người bắt đầu đua xe, mọi người lập tức đi tới đường đua, mà khi bọn họ thấy rõ hình dáng hai con xe thì lập tức cười vang.
Porsche của Ngô Tường đẹp đẽ mới toanh, bên thân xe được độ đủ màu, nhìn vô cùng chói mắt.
Mà so ra thì con xe của Lục Hi trông cực kỳ cũ nát, sơn xe bạc hết màu, thoạt nhìn không khác gì con xe hỏng. Không hiểu chủ xe nghĩ gì mà lại đem tới thi đấu, đầu óc có vấn đề hay gì?
Lúc mọi người đang cười vang thì đàn em của Lưu Diệu đã đi tới, Ngô Tường lập tức đưa ra mười ngàn cho người này: “Anh Mãnh, đây là tiền cược”.