Lúc này, trong lòng Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên đều có nghi vấn, tại sao nhà họ Lương ở Tây Sơn và người đàn ông có thế lấy ra thứ đồ xa xỉ trước mắt này lại cung kính với Lục Hi như vậy, rốt cuộc Lục Hi có thân phận gì?
Bọn họ mang theo nghi ngờ, lẳng lặng nhìn Lục Hi và Vương Bá Hổ nói chuyện, trong từng câu chữ của Vương Bá Hổ, bọn họ dần cảm nhận được ông chủ này hình như không phải có tiền bình thường.
Cứ như vậy đến lúc trời tối, điện thoại của Tiết Cảnh Thiên bỗng nhiên vang lên âm báo nhắc nhở, anh ta cầm lên nhìn, lập tức sung sướng hét lớn: “Anh Lục, cuộc thi kết thúc rồi, tôi thắng ba triệu sáu trăm ngàn”.
Advertisement
Lúc này, Tiết Cảnh Thiên kích động đến mức mặt đỏ lên, từ trước đến giờ anh ta chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, anh ta đi lại trong phòng khách, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Tôi thắng rồi, tôi thắng rồi”.
Còn Diêu Na thì tỉnh bơ, cô ta cũng nhìn điện thoại, sau đó lại cất vào trong túi.
Lúc này, Vương Bá Hổ nhìn Tiết Cảnh Thiên hưng phấn đến sắp phát điên rồi, mặt gã đầy nghi hoặc nói: “Anh Lục, mấy triệu thôi mà, không đến mức thế chứ”.
Lục Hi liếc nhìn gã rồi nói: “Anh tưởng ai cũng giống anh vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng hả, có vài người chỉ sống thôi cũng đã dốc hết toàn lực rồi”.
Vương Bá Hổ nghe xong, gã ngượng ngùng cười, không dám nói thêm nữa.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Lương Thông dẫn theo Lương Bách Hiếu đi vào, bọn họ đi về phía Lục Hi và nói: “Cậu Lục, tiệc sắp bắt đầu rồi, tôi dẫn cậu qua đó trước”.
Lục Hi gật đầu, ngay sau đó anh đứng dậy dẫn cả Tư Không Trích Tinh, Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên theo Lương Thông đi ra ngoài.
Lương Thông đích thân dẫn đường, mọi người đi đến sân thượng của khách sạn.
Sân thượng này tường và khung làm từ thủy tinh cỡ lớn dài đến sát đất, ở giữa xen lẫn nước chảy và đèn nháy, dưới bầu trời sao sáng rọi kết hợp với ánh đèn, nhìn giống như trong ảo mộng.
Mà trên toàn bộ sân thượng đã bày biện xong mấy chục chiếc bàn ăn hình vuông, phía trên bày đủ các loại món ăn và rượu.
Lúc này, trên sân thượng cũng không có bao nhiêu người, ngoại trừ mấy người đẹp mặc áo tắm làm phục vụ, những vị khách khác vẫn còn chưa tới.
Bấy giờ, Lương Thông mời đám người Lục Hi ngồi xuống vị trí chính giữa.
Lục Hi thấy vậy liền nói: “Tông sư Lương, tôi ngồi đây không hợp lắm, tôi cũng không muốn được mọi người chú ý, ông cứ bận việc của mình đi, tôi và bạn mình hưởng thụ một chút đồ ăn ngon và rượu ngon, ông không cần quản chúng tôi đâu”.
Lương Thông nghe xong cũng không dám miễn cưỡng, ông ta đành nói: “Nếu như vậy thì tôi không quấy rầy anh Lục nữa, có chuyện gì anh cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.
Lục Hi gật đầu, Lương Thông xoay người rời đi.
Vương Bá Hổ vừa sáp tới gần, Lục Hi lập tức nói: “Anh cũng đi sang một bên đi, với cái kiu cách kia của anh, lát nữa chỗ này sẽ đầy ắp người đấy, ông đây ăn uống thế nào được?”
Vương Bá Hổ liếc nhìn một cái, gã ỉu xìu rời đi.
Ngay sau đó đám người Lục Hi nhảy vào một góc bình thường rồi ngồi xuống, bọn họ bắt đầu thưởng thức đồ ăn ngon và rượu ngon.