Những người này nếu không phải nể mặt chính quyền địa phương, ông ta đã đuổi bọn họ đi rồi, Trương Thuận thấy mấy người này ở đây là hoàn toàn dư thừa.
Advertisement
Lúc này, Lương Thông nghe thấy Trương Thuận không khách khí như vậy, ông ta hừ lạnh một tiếng rồi đi sang một bên ngồi cùng với một nhóm võ đạo. Lục Hi cũng lắc đầu, anh dẫn Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên ngồi xuống bên cạnh.
Xem ra quan hệ giữa Lương Thông và phía quân đội cũng chẳng ra sao, ít nhất Trương Thuận này cũng không cho ông ta mặt mũi.
Cái này cũng khó trách, quân đội từ trước đến nay đều quản lý nghiêm khắc, có một hệ thống riêng biệt, người ngoài rất khó tham gia vào, hơn nữa, quân nhân ai cũng có khí chất kiêu ngạo, không ưa người giang hồ cũng là bình thường.
Không bao lâu liền có người vào báo cáo, mười chiếc hỏa tiễn kiểu vác vai đã đến nơi, vẻ mặt Trương Thuận đầy vui mừng.
Nơi này là rừng rậm nguyên thủy, vũ khí loại hình lớn không vào được, đạn hỏa tiễn được xem như là vũ khí uy lực lớn nhất có thể mang vào.
Lúc này, bộ đàm của Trương Thuận cũng vang lên.
Bên trong báo cáo, máy bay trực thăng đã phát hiện ra hành tung của con vượn không lồ, đang theo dõi chi tiết, đồng thời đã báo cáo được tọa độ.
Bấy giờ, Trương Thuận ra lệnh với đội trưởng kia: “Tập hợp đội ngũ xuất phát về phía tọa độ”.
“Rõ”.
Đội trưởng đáp lại, sau đó đi ra ngoài tập hợp đội. Còn Trương Thuận nói với đám người Lương Thông: “Mấy người đi theo sau đội ngũ, nghe theo chỉ huy, không cho phép tự ý hành động”.
Nói xong, Trương Thuận liền ra khỏi lều vải.
Người ở bên trong vẻ mặt đều giận dữ bất bình, bọn họ nói với Lương Thông: “Tông sư Lương, Trương Thuận này vô lý quá, chúng ta cứ về thôi, mạo hiểm đến tính mạng tới giúp bọn họ, vậy mà phải nhìn sắc mặt của người ta, cái này còn ra thể thống gì nữa”.
“Đúng vậy, không thèm coi chúng ta ra gì”.
“Chúng ta quay về không làm nữa”.
Mọi người rối rít la lên.
Lương Thông nghe vậy, ông ta chậm rãi nói: “Đây là chuyện trừ hại cho dân, chịu chút tủi nhục có là gì, chỉ cần có thể trừ khử được con yêu thú này, vinh nhục của bản thân chúng ta đều là nhỏ nhặt không đáng kể".
Lục Hi liền có cái nhìn khác về Lương Thông, người có khí chất và lòng dạ như Lương Thông rất khó.
Lúc này, mọi người nghe thấy Lương Thông nói vậy, cũng không ai nói thêm gì nữa.
Thứ nhất, Lương Thông là lãnh tụ của bọn họ, hơn nữa lời Lương Thông nói cũng có lý, năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều, con vượn khổng lồ này đã nổi điên rồi, tiêu diệt nó là việc cấp bách hiện giờ, nếu để nó chạy ra ngoài, hậu quả thật khó lường.