Bọn họ không thể làm căng với quân đội được, việc này nếu truyền ra ngoài sẽ lập tức trở thành trò cười cho các tỉnh khác, làm gì có chính quyền địa phương nào lại xung đột với quân đội địa phương, nhất định sẽ trở thành chuyện cười cực lớn.
Lúc này, Nguyễn Chí nói với vẻ mặt giận dữ: “Nếu đã như vậy, tư lệnh Thường cứ làm theo ý của mình, tôi chắc chắn sẽ báo cáo với cấp trên, xem cấp trên xử lý như nào”.
Advertisement
Nguyễn Chí là người đứng đầu Tây Sơn, đương nhiên cũng sẽ không công khai đối đầu với Thường Bác Vũ ở đây, ông ta cũng là người có thể gặp được ông lớn trong quân đội. Nếu ông ta muốn truy cứu việc này, ông ta cũng có cách riêng của mình, thân phận người đứng đầu một tỉnh cũng không thấp, hoàn toàn có thể nói chuyện được với các lãnh đạo cấp cao của chính phủ.
Lúc này, Thường Bác Vũ quát to một tiếng: “Người đâu”.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đều đặn, một đội quân cảnh đi vào, quần áo chỉnh tề đi vào đại sảnh rồi đứng nghiêm ở đó.
Lúc này, tất cả mọi người trong đại sảnh đều ngây ra, không biết chuyện gì, sao có quân cảnh xuất hiện ở đây.
Mà Nguyễn Chí nhìn thấy quân cảnh đi vào, sắc mặt đen sì, Thường Bác Vũ này thực sự không coi ông ta ra gì, Nguyễn Chí quyết định vài ngày nữa sẽ đi Thượng Kinh, nhất định phải dạy cho Thường Bác Vũ một bài học, phải biết rằng ông ta cũng là ủy viên dự bị của nội các, nếu thật sự muốn chỉnh đốn Thường Bác Vũ thì vẫn có vài cách.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi đứng dậy đi về phía Thường Bác Vũ.
Lúc Lương Thông đi qua đó, Lục Hi liền để ý tới ông ấy, chuyện xảy ra bên đó, từng câu từng chữ anh không bỏ xót tí nào, Thường Bác Vũ này ngang ngược kiêu ngạo như vậy, chẳng trách dưới trướng lại có kẻ như Trương Thuận.
Mà Thường Bác Vũ còn muốn đưa mình đi, Lục Hi muốn xem xem Thường Bác Vũ này đem mình đi như nào.
Lúc này, Lục Hi đi tới trước mặt Thường Bác Vũ, anh liếc mắt nhìn Lương Thông đang tức giận, khẽ mỉm cười với ông ta, sau đó nói với Thường Bác Vũ: “Ông muốn đưa tôi đi?”
“Cậu chính là Lục Thiên Hành?”, Thường Bác Vũ nhìn Lục Hi hỏi ngược lại.
Lục Hi cười thản nhiên: “Đúng thế, tôi lại muốn hỏi, rốt cuộc tôi và Lương Thông đã gây ra chuyện gì mà ông muốn đưa chúng tôi đi?”
Lúc này, Thường Bác Vũ cười lạnh lùng một tiếng nói: “Uy hiếp đến an toàn tính mạng của quân nhân, sỉ nhục vinh dự của quân nhân, cướp đi sinh vật cơ mật của quân đội, những chuyện này đã đủ chưa?”
“Ha ha”.
Lục Hi vừa nghe, khẽ cười nói.
“Đúng là chuyện vô cùng nực cười, chúng tôi hỗ trợ các ông đối kháng với hung thú, trong lúc các ông bó tay hết cách, giúp các ông hoàn thành nhiệm vụ, giảm bớt thương vong, các ông không những không cảm ơn, còn nói ra những lời như vậy, là quân nhân, ông còn muốn thể diện không, còn nữa, con sinh vật đó thuộc về phía quân đội từ lúc nào, đó là con vật không chủ, sinh linh hoang dã, nó không thuộc về bất kỳ ai”.
Lục Hi nói một tràng, có thể nói là không nể mặt Thường Bác Vũ, thậm chí còn tát lên mặt hắn một cái, lần này, không những Thường Bác Vũ ngẩn người, ngay cả Nguyễn Chí và Đỗ Tây Lâm cũng sửng sốt.