Một thanh niên hai mươi tuổi như Lục Hi lại cũng dám lấy ra một đôi quân hàm thống lĩnh, vênh vang trước mặt hắn, đúng là nực cười.
Lúc này, đám người Nguyễn Chí cũng cau chặt mày, bọn họ cũng không cho rằng Lục Hi có tư cách làm thống lĩnh, bởi vì anh thực sự quá trẻ, đâu có tướng quân nào mới hai mươi tuổi, đây hoàn toàn là chuyện không thể nào.
Hơn nữa, Lục Hi làm như vậy, khiến Thường Bác Vũ bắt được thóp, sự việc về sau thực sự vô cùng khó giải quyết.
Advertisement
Lúc này, Lục Hi khẽ cười nói: “Nếu không tin, ông có thể gọi điện hỏi, có lẽ với thân phận của ông, có thể trực tiếp liên lạc được với ông Vương chứ”.
Nghe thấy câu này của Lục Hi, Thường Bác Vũ cau mày, có thể nhắc đến ông Vương, xem ra Lục Thiên Hành này không giống như kẻ lửa đảo, bởi vì lừa đảo cũng không to gan như vậy, nhưng Thường Bác Vũ vẫn không tin, Lục Hi là một thống lĩnh.
“Trương Thuận, lấy điện thoại đến đây, tôi muốn đích thân kiểm chứng thân phận của cậu ta”, Thường Bác Vũ trầm giọng nói.
Lúc này, Trương Thuận đưa điện thoại cho Thường Bác Vũ, Thường Bác Vũ đi sang một bên gọi điện.
Trương Thuận lại nhìn Lục Hi với vẻ mặt cười lạnh lùng, vốn dĩ bọn họ cũng không có bao nhiêu lỗi lầm, nhưng Lục Hi mạo nhận thống lĩnh, lần này tội danh quá lớn, chỉ cần Thường Bác Vũ gọi điện xong thì chính là ngày tận thế của những người này, cuối cùng ông ta cũng có thể xả hận rồi.
Lúc này, Thường Bác Vũ kết nối được với bên kia, với thân phận của hắn, cũng có quyền lợi gọi điện thẳng cho ông Vương, chức vị như thống lĩnh, vị đại lão thực sự của quân đội chắc chắn trong lòng biết rõ, tướng quân của Hoa Hạ không phải là bó rau, đương nhiên đều được ghi vào biên chế.
Không bao lâu, điện thoại được kết nối, chỉ thấy Thường Bác Vũ đứng nghiêm chỉnh, mạnh mẽ nói: “Chào sếp”.
“Là Bác Vũ à, có chuyện gì không?”, phía bên kia điện thoại vang lên giọng của ông Vương.
Sau đó, Thường Bác Vũ nói: “Sếp à, quân đội chúng ta có người nào tên là Lục Thiên Hành không?”
Xem ra Thường Bác Vũ cũng không phải người giỏi giao tiếp với người khác, trực tiếp hỏi thẳng.
Lúc này, chỉ nghe ông Vương trầm mặc một lúc sau đó nói: “Cậu hỏi thăm về cậu ta làm gì?”
Thường Bác Vũ nghe vậy, ánh mắt lộ ra vẻ thận trọng, chậm rãi kể chi tiết sự việc vừa qua một lượt, bởi vì hắn nghe khẩu khí của ông Vương, thì quân đội có một người tên như vậy.
Đợi hắn nói xong, ông Vương trầm mặc hồi lâu mới nói.
“Thân phận của Lục Thiên Hành là thật, cậu ta không chỉ là thống lĩnh đặc biệt ủy nhiệm quân đội, còn là giáo quan của Viêm Long, tổng giáo quan binh đặc chủng Hoa Hạ, thân phận không thấp hơn cậu”.
“Nhưng rốt cuộc cậu ta có công lao gì, mới hơn hai mươi tuổi, đã có thể làm đến vị trí thống lĩnh, còn trở thành giáo quan của Viêm Long, tổng giáo quan binh đặc chủng Hoa Hạ?”
Tuy là chính miệng ông Vương nói ra, nhưng Thường Bác Vũ vẫn không dám tin, lại hỏi lần nữa.
Lúc này, chỉ nghe ông Vương chậm rãi nói.
“Chuyện của cậu ta thuộc về cơ mật quốc gia, với thân phận của cậu vẫn chưa thể được biết, những việc cậu ta làm, cậu không có quyền hỏi, lập tức đưa người của cậu rời đi, đừng quên xin lỗi cậu ta”.