Sau đó, đám người Nguyễn Chí cũng tiễn Lục Hi ra đến cửa khách sạn, nhìn anh ngồi lên chiếc Toyota 86 của Tiết Cảnh Thiên rời đi, còn Diêu Na vẫn ở lại vì phải áp giải đám người Lưu Diệu.
Chiếc xe chạy như bay trên cao tốc, nhiều lần Tiết Cảnh Thiên muốn nói lại ngừng, vẻ mặt đau khổ.
Advertisement
Lục Hi thấy vậy, chậm rãi nói: “Tu hành là một việc rất cần sự kiên trì, không đơn giản như anh tưởng tượng đâu, không phải ai tôi cũng nhận, sau khi về, tôi sẽ sắp xếp một công việc cho anh trước, còn về có nhận anh hay không, sau này rồi tính”.
Tiết Cảnh Thiên nghe vậy, lập tức lộ vẻ vui mừng nói: “Cảm ơn anh Lục, tôi nhất định sẽ thể hiện thật tốt”.
Lúc này, Lục Hi dựa vào lưng ghế, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, Tiết Cảnh Thiên cũng không dám quấy rầy, mà chuyên tâm lái xe.
Cứ như vậy lúc hơn chín giờ tối, hai người dừng lại trước cửa Thiên Nhân Cư, Lục Hi bảo Tiết Cảnh Thiên về đợi điện thoại, rồi cho anh ta rời đi.
Thiên Nhân Cư là trọng địa của anh, vườn hoa bí mật, không phải người nào cũng được vào.
Sau khi Lục Hi về đến Thiên Nhân Cư, đi dạo quanh bên trong một vòng, rồi quay về phòng của mình, sau đó gọi Vân Khả Thiên đến.
Hai người ở trong phòng bàn bạc một lúc, Vân Khả Thiên gọi một cuộc điện thoại, hơn nửa tiếng sau, hai người lại lái xe ra khỏi Thiên Nhân Cư, chạy thẳng đến khu nhà Tây Sơn ở ngoại ô phía Tây.
Chỉ1 lúc sau, hai người xuống xe ở cửa khu nhà Tây Sơn, Vân Khả Thiên dẫn Lục Hi đi vào bên trong.
“Bác trai, chúng tôi đến rồi, anh Vệ Hoành có ở đây chứ”.
Vân Khả Thiên vừa vào cửa đã hô to gọi.
Lát sau, chỉ thấy hai người Vân Vệ Hoành, Jenny và Vân Hiện Diệp, còn có Vân Thắng Quốc ra đón.
Mọi người chào hỏi nhau, Vân Hiện Diệp liền mời Lục Hi đến phòng khách.
Mọi thứ ở đây đều rất đơn sơ, bàn ghế được làm từ gỗ xưa, bầu không khí mộc mạc, không có thêm đồ trang trí nào.
Mọi người ngồi ổn định ở phòng khách, Vân Hiện Diệp đưa trà nước lên, Lục Hi nói thẳng vào vấn đề.
“Vừa nãy Khả Thiên đã gọi điện cho các ông, ý của tôi, có lẽ các ông cũng biết rõ, tôi không vòng vo nữa, trên người Vân Vệ Hoành có huyết mạch thượng cổ, đó là chuyện tốt, cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu tiến vào con đường tu hành, thì sẽ dễ dàng thành công, tốc độ tu hành sẽ nhanh hơn người khác nhiều lần, nhưng cũng có nguy hiểm huyết mạch đột nhiên bùng phát, cơ thể nổ tung mà chết, cho nên hôm nay tôi đến là muốn đưa Vân Vệ Hoành đến chỗ tôi tu hành, các ông có suy nghĩ gì có thể nói ra”.
Lúc này, anh em Vân Hiện Diệp và Vân Thắng Quốc quay sang nhìn nhau, Vân Hiện Diệp nói: “Có thể theo cậu Lục tu hành, đó là việc cầu còn không được, chúng tôi còn có suy nghĩ gì, chỉ là phải phiền đến cậu Lục thôi”.