Phòng VIP cũng chỉ có hai phòng ngủ chính, còn lại là phòng giải trí, thể thao, văn phòng…, mọi người đến đó, cũng phải có người ngủ phòng khách, tuy nói là phòng khách của phòng VIP nhưng cũng thoải mái hơn phòng bình thường, nhưng dù sao phòng cũng có hạn, cho nên Lục Hi mới nói vậy.
Lúc này, Ngô Đạt lắc đầu cười nói: “Tôi thấy hay là thôi đi, chỉ có một phòng, chúng ta tính cả anh là có sáu người, phải ngủ thế nào? Chúng tôi vẫn quay về thì hơn, anh tự nghỉ ở đây đi”.
Advertisement
Lúc này, Chu Nhã cũng định thần lại, nói với Lục Hi: “Hay là cậu theo chúng tôi về thành phố đi, ở đó còn rất nhiều phòng”.
Chu Nhã cũng sợ Lục Hi khoác lác, đám người mình đi về, để anh phơi khô ở đây, cho nên mới nói vậy.
Lục Hi lại cười nói: “Không cần đâu, nếu mọi người thấy chật thì về thành phố đi, tôi ở lại đây là được”.
“Được rồi Tiểu Nhã, người ta đã muốn ở lại đây, chúng ta không miễn cưỡng nữa, sớm về nghỉ ngơi, ngày mai còn có trận đấu”, thấy Lục Hi nói vậy, Ngô Đạt lập tức sốt ruột nói với Chu Nhã.
Lúc này, Chu Nhã cũng không tiện miễn cưỡng, đành chào Lục Hi, lấy số điện thoại của anh, rời đi cùng đám người Ngô Đạt.
Lúc mấy người rời đi, ánh mắt Vương Kiều nhìn Lục Hi đầy vẻ khinh thường, cô ta vốn không tin kẻ nghèo rớt như Lục Hi còn có thể tìm được phòng ở đây, Ngô Đạt cũng là người bản địa có tiếng, mà còn không có cách nào, Lục Hi anh là cái gì.
Lục Hi chỉ lắc đầu, liền quay người về đến nhà khách, báo tên của Phù Đồ ở lễ tân, sau đó, nhân viên phục vụ lập tức đưa Lục Hi đến phòng VIP trên tầng cao nhất, mở cửa phòng cho anh.
Lục Hi đi vào phòng liền đuổi khéo nhân viên phục vụ, tắm rửa rồi lên giường ngủ một giấc.
Lúc này, đám người Ngô Đạt cười nói vui vẻ đi đến bãi đỗ xe, lên chiếc Benz 600 mua ở chỗ Chu Nhã của Ngô Đạt, nghênh ngang rời đi.
Lục Hi lại ngủ một giấc ngon lành, khi thức dậy đã là buổi trưa.
Ngủ dậy vệ sinh cá nhân thì Phù Đồ đến, Lục Hi và hắn ta cùng gọi đồ ăn trưa, sau đó điện thoại của Lục Hi đổ chuông.
Vừa nhìn là Chu Nhã gọi đến, Lục Hi bèn đuổi Phù Đồ, sau đó nhận điện thoại.
Sau khi nhận điện xong, Lục Hi ra khỏi phòng, ở đại sảnh đợi một lúc, chỉ thấy đám người Chu Nhã và Ngô Đạt đã xuất hiện ở đây.
Lúc này Chu Nhã đã hoàn toàn tỉnh táo, vì kỳ ngộ tối qua của mình, khuôn mặt không giấu nổi niềm vui.
Cô ấy vừa thấy Lục Hi đã cười nói: “Thế nào bạn học, tối qua ngủ ngon không?”
“Cũng được”, Lục Hi cười nói.
Còn đám người Ngô Đạt lại nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Chu Nhã nói cứ muốn đưa theo anh, chúng tôi cùng đi dạo phố, tối nay đến xem trận đấu sớm”.
Lục Hi nói: “Hay là các anh đi dạo phố đi, tôi quanh loanh khắp nơi một lúc cũng được”.
Lục Hi sớm đã nhận ra, Ngô Đạt này có ý thù địch với mình, nguyên nhân là vì Chu Nhã, anh cũng không muốn gây hiểu lầm, cho nên không muốn đi cùng bọn họ.