Mọi người ngồi ổn định trong trường đấu đợi khai mạc.
Hơn nửa tiếng sau, nơi này đã chật kín không còn chỗ trống, lúc này, chỉ thấy một người đàn ông cao gày mặt mũi âm trầm đến chính giữa trường đấu, chắp tay với tất cả mọi người.
Advertisement
Lúc này, Ngô Đạt nói: “Người này là đại ca của thế giới ngầm Nam Hà, Cửu Vĩ Xà Ân Bặc, mọi người nhớ kỹ anh ta, sau này cẩn thận đừng chọc đến anh ta, người này, chúng ta không động vào được”.
Nói xong, Ngô Đạt nhìn sang Lục Hi bên cạnh một cái với ánh mắt khoe khoang.
Lục Hi mặt không cảm xúc, không nói một lời.
Đám người Vương Kiều lại gật đầu liên tục, chỉ có một mình Chu Nhã ôm tâm sự trong lòng, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, chỉ thấy Ân Bặc nói vài câu khách sáo, sau đó tuyên bố quy tắc của cuộc đấu quyền Anh.
Quy tắc rất đơn giản, ở đây, chỉ cần anh là cá nhân thì có thể lên sàn đấu, không có ai nghe ngóng anh đến từ đâu, là ai, chỉ cần anh dám lên sàn, giành chiến thắng thì có thể lấy được phần thưởng một trăm ngàn.
Hơn nữa còn có thể liên tục thách chiến, liên tục thách chiến sẽ có phần thưởng gấp đôi, cũng có nghĩa là liên tiếp thắng hai trận, phần thưởng là hai trăm ngàn, thắng ba trận, thì là bốn trăm ngàn, cứ thế nhân lên, chỉ cần anh có bản lĩnh, thì một số tiền lớn đang đợi anh.
Chỉ có điều quy tắc cuộc đấu cũng khá là tàn khốc, hai bên tham gia thi đấu, không bàn đến sống chết, bị người khác đánh chết cũng là đáng đời. Bình thường, ngoại trừ anh chủ động nhận thua, thì đối phương sẽ không dừng tay.
Trong lúc này, Lục Hi lướt mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện ngoại trừ du khách đến xem, trên chỗ ngồi hướng đông, có mấy nhóm người ngồi chia thành mười mấy đoàn, xem ra đều là đại lão thế giới ngầm ở các nơi, vì Lục Hi phát hiện đám người Phù Đồ và Hoàng Thất Hoàng Cửu ngồi ở phía đó.
Những người này cũng có thực lực không yếu, các đại lão này đều là cao thủ cảnh giới tiên thiên, dù sao, có thể trở thành đại lão một phương, không có thực lực thì sẽ không có tiếng nói. Những thuộc hạ mà bọn họ đưa theo, đa số cũng là cảnh giới đỉnh phong hậu thiên, tuy mỗi một người chỉ đưa theo hai ba người, nhưng cũng đều là những cao thủ hàng đầu trong giang hồ.
Lúc này, Ân Bặc phát biểu xong, tuyên bố trận đấu bắt đầu, sau đó định cho thuộc hạ của mình ra chiến trận đầu, đây cũng là quy tắc nhiều năm nay, chủ nhà phải mời chiến trước, sau đó người ở các nơi mới lên sàn đấu, dần dần đẩy trận đấu lên cao trào.
Người mà Ân Bặc gọi lên tên là Chu Chính. Chu Chính không phải là thuộc hạ mạnh nhất của anh ta, nhưng cũng là cảnh giới trung kỳ hậu thiên, Ân Bặc định cho hắn ra hâm nóng trường đấu.
Nhưng đúng lúc Ân Bặc định cho Chu Chính lên sàn đấu, thì nghe thấy một tiếng huýt dài từ Hậu Sơn, sau đó nhìn thấy một người từ trên Hậu Sơn nhảy vọt đến, khí thế như ngựa phi, một lát đã đến sơn cốc, sau đó nhảy vọt lên cao, ‘bành’ một tiếng, giống như một tảng đá khổng lồ rơi xuống trường đấu, đập ra một hố lớn mấy mét trên mặt sàn.