Bấy giờ, Chu Nhã mới như trút được gánh nặng gật đầu cười nói: "Thì ra là thế, cảm ơn cậu, tôi đã thắng được rất nhiều tiền".
"Bạn học mà, cậu sống hạnh phúc thì tôi cũng vui cho cậu, tạm biệt nhé Chu Nhã".
Lục Hi vươn tay phải về phía Chu Nhã, Chu Nhã nhìn anh, chậm rãi giơ tay phải lên nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Hi. Thoáng chốc, trái tim Chu Nhã khẽ run, cảm giác trong linh hồn mình như có thêm thứ gì đó.
Advertisement
Lúc này, Lục Hi mỉm cười, xoay người lên xe. Chu Nhã hơi ngẩn ngơ lùi sang bên cạnh.
Xe chậm rãi chạy đi, Chu Nhã ngây người nhìn chiếc xe đi xa, trên mặt toát ra vẻ buồn bã.
Chẳng bao lâu sau, đã thấy đám Ngô Đạt đi đến. Anh ta nhìn vẻ mặt của Chu Nhã, trầm giọng nói: "Chúng ta đi thôi".
Chu Nhã không nói gì chỉ im lặng lên xe, đoàn người ngồi xe chạy vào nội ô thành phố.
Giờ phút này, trên xe không có ai nói chuyện, không khí có vẻ vô cùng áp lực. Không ngờ bạn học của Chu Nhã lại là người lợi hại như vậy, trong lòng họ đều cuốn lên sóng to gió lớn, ngay cả ánh mắt nhìn về phía cô ấy cũng tràn ngập kính nể.
Nghĩ lại mấy ngày nay, họ đều chẳng có vẻ gì là khách sáo với Lục Hi, trong lòng không khỏi hoảng sợ. May mà Lục Hi đã rời đi, không thì họ cũng chẳng dám đi ra ngoài.
Mà lúc này, trong lòng Ngô Đạt lại có một ngọn lửa đang cháy hừng hực. Anh ta cảm thấy vô cùng khát nước, mở một chai nước khoáng ra nốc thẳng vào họng. Nhưng cái cảm giác ấy vẫn không thuyên giảm, trong lòng Ngô Đạt lại càng thêm bực bội.
Trên đường, mọi người vẫn không nói gì. Hơn nửa tiếng sau, xe chạy vào nội ô. Lưu Xuân Sinh và Tỉnh Tuyên Minh tâm sự nặng nề xuống xe về nhà, cả đám chia tay nhau rời đi. Trên xe chỉ còn lại ba người Ngô Đạt, Chu Nhã và Vương Kiều.
"Tôi đưa hai cô về nhà nhé", Ngô Đạt nói.
Chu Nhã im lặng gật đầu.
Ngay sau đó, chiếc xe chạy về phía căn phòng trọ của Chu Nhã và Vương Kiều.
Mười mấy phút sau, xe dừng lại trước một khu nhà, Vương Kiều và Chu Nhã xuống xe rồi đi vào. Ngô Đạt ngồi trong xe nhìn bóng lưng của hai người, ngọn lửa trong lòng lại ngày càng rực cháy. Anh ta hung hăng giật phăng cúc áo của mình ra, thở hổn hển mấy cái.
Còn Vương Kiều và Chu Nhã cũng về tới nhà mình. Vương Kiều ngồi trên giường, nhíu mày nhìn Chu Nhã không biết nên nói gì.
Một lát sau, Chu Nhã bỗng đứng dậy, bắt đầu sắp xếp quần áo của mình.
"Chu Nhã, cậu định làm gì thế?", Vương Kiều buồn bực hỏi.
Chu Nhã vừa xếp quần áo vừa nói: "Tôi phải về Tây Kinh".
"Cậu không cần công việc kia nữa hả?", Vương Kiều kinh ngạc hỏi.
Dù thế nào, một năm hai cô cũng kiếm được hơn 100 ngàn tệ. Nếu bán được một chiếc siêu xe, vậy giàu to. Cứ thế từ bỏ công việc này thì kiểu gì Vương Kiều cũng cảm thấy không đáng.
"Ừ bỏ, tôi cảm thấy mình phải làm việc có ý nghĩa hơn, chứ không phải suốt ngày tất bật vì cuộc sống", Chu Nhã nói.
Vương Kiều thấy vẻ mặt Chu Nhã đầy vẻ quyết tâm cũng không dám nói gì, đành trơ mắt nhìn.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy một tiếng gõ cửa.
"Ai đó?", Vương Kiều hỏi.
"Là tôi, Ngô Đạt".
Nghe là Ngô Đạt, Vương Kiều bèn đứng dậy mở cửa. Chỉ thấy Ngô Đạt đỏ mắt bước vào, khi anh ta thấy Chu Nhã đang sắp xếp quần áo thì sửng sốt, sau đó hỏi: "Cô định làm gì thế?"
"Tôi chuẩn bị về Tây Kinh", Chu Nhã vẫn không dừng tay nói.