Mọi người nghe vậy lập tức cau mày, Thấp Long Bà kia cao siêu như vậy, Lục Hi lại đi đến địa bàn của người ta, tình hình có vẻ không mấy lạc quan rồi đây.
Lúc này, Tư Không Trích Tinh chợt cười nói: "Có điều, Lục Hi cũng cực kỳ cao siêu. Đến giờ, chúng ta vẫn chưa biết rốt cuộc anh ta lợi hại cỡ nào. Chưa biết chừng, anh ta hoàn toàn có thể đối phó một cách thoải mái ấy chứ".
Tư Không Trích Tinh nói xong xoay người đi vào khách sạn, còn đám Tần Lam thì vẫn ở bên ngoài nhíu mày suy nghĩ.
Advertisement
Sáng sớm hôm sau, Lục Hi thức dậy, ăn sáng dưới sự phục vụ của Phù Đồ rồi cũng không chào hỏi mọi người, trực tiếp rời khỏi Thiên Nhân Cư đi đến sân bay.
Ở sân bay, Lục Hi từ chối yêu cầu được đi theo của Phù Đồ, trực tiếp bảo anh ta đi về.
Một mình anh đi thì tự do tự tại, dẫn người khác theo trái lại rất bất tiện. Thế nên, Lục Hi hoàn toàn không tính dẫn ai theo.
Sau đó, Lục Hi bèn nhắm mắt nghỉ ngơi ở phòng chờ, đợi máy bay cất cánh.
...
Mấy tiếng sau, Lục Hi đi ra khỏi sân bay Bangkok, ngăn một chiếc taxi lại rồi tìm một khách sạn năm sao ở lại.
Sau khi Lục Hi đăng ký xong ở quầy tiếp tân bèn nói với nhân viên khách sạn bảo họ tìm giúp mình một hướng dẫn viên du lịch, tốt nhất là biết tiếng Trung rồi đi về phòng mình.
Đây là một căn phòng phổ thông, chỉ có phòng khách và 2 phòng ngủ. Sau khi anh tiến vào bèn gọi điện thoại cho Phù Đồ bảo anh ta loan tin mình đã đến Bangkok ra rồi kêu Thấp Long Bà kia chọn sân đấu. Sau đó, Lục Hi bèn gọi một chút đồ ăn rồi bắt đầu chờ.
Chẳng bao lâu sau, toa ăn đã được đưa tới với một đống đồ ăn. Lục Hi mở bụng ăn thả cửa, sau đó bèn mở tivi ra xem.
Trong tivi đều là tiếng Thái, Lục Hi cũng không biết. Sau đó, anh thêm cho mình một cái thông thạo ngôn ngữ rồi hứng thú ngồi xem.
Còn chuyện tìm hướng dẫn viên du lịch thì cũng không phải vì không hiểu ngôn ngữ, mà là anh không rành nơi này, cần tìm người dẫn đường.
Nhưng cũng chẳng bao lâu sau, anh đã nghe thấy một tiếng gõ cửa.
"Mời vào".
Sau đó, đã thấy nhân viên khách sạn dẫn theo một cô gái da vàng đẩy cửa bước vào.
Bấy giờ, nhân viên khách sạn bèn giới thiệu một chút, cô gái này tên là Đường San San, năm nay 22 tuổi. Cô ta là du học sinh ở Bangkok và cũng là hướng dẫn viên du lịch đăng ký ở chỗ họ, vừa hay phù hợp với yêu cầu của Lục Hi.
Lục Hi gật đầu, nhân viên khách sạn lập tức khom lưng đi ra, để lại Đường San San.
Lục Hi ngó Đường San San một cái, vẻ ngoài khá là xinh xắn, nước da trắng nõn, dáng người đầy đặn, cả người tràn ngập vẻ thanh xuân.
Kế tiếp, Lục Hi bèn cười nói: "Mời ngồi".
Đường San San mỉm cười, cực kỳ lễ phép ngồi xuống sô pha bên cạnh hỏi: "Anh Lục, anh tới đây đủ du lịch à?"
"Có thể xem là vậy, có chút việc, tiện thể đi đây đó chút, nhưng vì không rành đường sợ trễ nải công việc nên muốn tìm một hướng dẫn viên du lịch. Có điều, chân của cô bị sao vậy?", vì ban nãy Lục Hi chợt phát hiện hai chân của Đường San San hơi khập khiễng.
Đường San San nghe thế, ánh mắt hơi lập lòe rồi vội vàng nói: "Ngày hôm qua không cẩn thận té một cái, không có gì hết á".