Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1187: Em tự nghĩ cách đi".



Lục Hi nghe xong lập tức gật đầu đồng ý, bảo Đường San San lấy điện thoại ra rồi chuyển ngay mười nghìn nhân dân tệ.



Đường San San thấy vậy lập tức kinh ngạc: "Anh Lục, thế này nhiều quá, lương của tôi không cao vậy đâu".



"Đừng lo, tôi còn phải ở thêm vài ngày nữa, sau này bớt đi là được".



Lục Hi cười rồi xua tay, quay người trở về khách sạn, không cho Đường San San cơ hội nói thêm nữa.

Advertisement



Trải qua hai ngày tiếp xúc, Lục Hi cũng đã nhìn ra được Đường San San có lẽ đã gặp phải khó khăn gì đó, bằng không cũng sẽ không như thế này.



Do bọn họ trực thuộc khách sạn, tiền lương cũng được Lục Hi dựa vào chi phí tiền phòng rồi thanh toán cho phía khách sạn, sau đó bọn họ nhận tiền lương ở khách sạn.



Hơn nữa, tiền lương của bọn họ được tính theo giờ, nhưng mỗi ngày tính ra cũng chưa tới một ngàn nhân dân tệ, Lục Hi thế này coi như đã trả rất nhiều rồi.



Đường San San nhìn Lục Hi đi vào trong khách sạn, thở dài thườn thượt sau đó bắt một chiếc xe ôm, đây là phương tiện giao thông rẻ nhất ở Bangkok, sau đó đi về phía đại học Bangbok.



Sau hơn hai mươi phút, Đường San San xuống xe bên ngoài đại học Bangkok rồi đi về phía một tòa nhà bên ngoài trường học, phòng trọ mà cô và bạn trai Chu Kiến Cương vừa mới thuê ở đây.



Lên tầng ba, đứng trươc cửa phòng, vẻ mặt Đường San San buồn rầu.



Đứng ngoài đúng ba phút cuối cùng cô vẫn mở cửa ra.



Đẩy cửa ra chỉ thấy bên trong căn phòng chật hẹp là một đống hỗn độn, khắp nơi vứt bừa bãi đồ đạc, còn Chu Kiến Cương thì đang ngồi trên một chiếc ghế bành cũ rách, trông như con khỉ nôn nóng, hai chân không ngừng run run.



Lúc này, Chu Kiến Cương nhìn thấy Đường San San trở về, lập tức đứng lên lao đến trước mặt Đường San San như một cơn gió, gấp gáp hỏi: "Sao rồi, lấy được tiền không?"



Đường San San nhìn Chu Kiến Cương, đè nén sự tổn thương của chính mình, khẽ nói: "Có một chút".



"Mau đưa cho anh, mau lên", Chu Kiến Cương sốt ruột nói.



Đường San San chậm rãi rút điện thoại ra định chuyển hai ngàn cho Chu Kiến Cương, ai ngờ Chu Kiến Cương lại giật phắt lấy điện thoại của Đường San San, vừa nhìn thấy số dư trên màn hình thì lập tức tươi cười như nở hoa.



"Mười ngàn tệ, xem ra hôm nay em kiếm được không ít đấy nhỉ".



Nói rồi Chu Kiến Cương chuyển hết toàn bộ số tiền vào điện thoại của hắn.



Lúc này Chu Kiến Cương như người đã đói mấy ngày vừa được ăn no một bữa vậy, tràn đầy sức sống nói: "Nói thật đi, có phải em đã ngủ với khách không? Anh đã nói với em từ trước rồi, như vậy mới nhanh kiếm được tiền, bây giờ em mới thông suốt à".



"Chu Kiến Cương, anh nói cái gì vậy, đây là người ta ứng trước tiền lương cho tôi, sau này sẽ trừ đi, đến lúc đó tôi còn phải trả lại một phần cho người ta nữa, anh không những lấy hết đi còn sỉ nhục tôi như vậy, anh có còn là con người nữa không?", Đường San San tức giận nói.



Chu Kiến Cương vừa nghe liền cười ha hả nói: "Trả lại? Đừng mơ có chuyện đó, tiền này không thể trả lại được, em tự nghĩ cách đi".



Nói xong Chu Kiến Cương vội vàng đi ra ngoài, chớp mắt đã biến mất.



Còn Đường San San vẻ mặt tủi thân, ngã vật xuống giường òa lên khóc nức nở.



Đường San San và Chu Kiến Cương vốn là sinh viên đại học trong nước, vào năm hai Chu Kiến Cương điên cuồng theo đuổi Đường San San, hai người đã yêu nhau từ đó.



Sau này, trong trường có hai suất du học sinh trao đổi với đại học Bangkok, học bổng miễn phí hơn nữa còn có trợ cấp.



Mà điểm mạnh của trường đại học này vừa hay phù hợp với chuyên ngành của Đường San San, gia cảnh nhà Đường San San vốn cũng không khá giả gì nên rất muốn đi, nhưng cũng có rất nhiều người cạnh tranh hai suất này, Đường San San không có hy vọng quá lớn.



Lúc này, Chu Kiến Cương đang yêu Đường San San cuồng nhiệt đã thuyết phục người nhà, liên hệ với tất cả mối quan hệ có thể dùng, cũng tốn không ít tiền cuối cùng đã lấy được hai suất này.