Anh đến bên cạnh, thấy bà lão không có vấn đề gì lớn, chỉ hơi xây xát. Lục Hi nhẹ nhàng dìu bà lão ngồi dậy, hỏi: “Bà ơi, bà không sao chứ?” Bà lão một mực cúi đầu không trả lời, liên tục kêu đau “ai da”. Advertisement Lục Hi nhìn đồng hồ, có chút vội, bà lão có lẽ ngã đau không tỉnh táo, làm sao bây giờ? Anh đột nhiên phát hiện tấm bảng trên ngực bà cụ ghi dòng chữ: “Tôi là Vương Tố Trân, tôi bị Alzheimer, nếu đi lạc, vui lòng gọi vào số điện thoại con trai tôi, Lưu Minh”. Phía dưới là số điện thoại. Con trai bà lão thật cẩn thận, Lục Hi nghĩ thầm. Anh gọi điện và tường thuật sự việc, thông báo địa chỉ, lại trấn an bà lão vài câu, sau đó liền lên xe rời đi. Không lâu sau, Lục Hi tới khách sạn, trực tiếp đi lên tầng cao nhất. Lúc này bỗng có hai bảo vệ chặn đường anh: “Đứng lại, tối nay có buổi lễ từ thiện, không phận sự miễn vào”. Lục Hi ngẩn người, nói: “Anh nhìn kiểu gì mà bảo tôi là người không phận sự?” Một bảo vệ khinh thường nói: “Anh nhìn quần áo mình đi, không biết tối nay ai tổ chức từ thiện hả? Giám đốc Hoắc tập đoàn Giai Mĩ, những khách mời hôm nay đều là nhân vật máu mặt, anh nhìn anh, ăn mặc nhếch nhác bẩn thỉu, chẳng khác gì tên ăn xin, còn dám đỗ xe, đây không phải chỗ kiếm ăn đâu, mau cút đi”. Lục Hi cúi xuống nhìn mới nhận ra, không biết từ bao giờ quần áo dính đầy bùn đất, trông chẳng khác gì vừa đi cày về, chẳng trách bảo vệ khinh người. “Anh này, tôi ăn mặc nhếch nhác một chút, nhưng có đáng bị chửi đến mức vậy không, lại còn đuổi tôi, tôi nói cho các anh biết, tôi là bạn của giám đốc Hoắc, cẩn thận bị sa thải đấy”, Lục Hi hờ hững nói. Hai bảo vệ có lẽ là người của tập đoàn, Lục Hi không định tính toán với họ, chỉ muốn nhắc nhở chút, để họ cho anh vào trong là được. Một trong hai bảo vệ bật cười khinh miệt, nói: “Anh là bạn của giám đốc Hoắc, vậy tôi là bạn trai của cô ấy, đừng có cản trở nữa, tôi tống cổ anh ra ngoài bây giờ, mau cút đi”. “Anh nói gì?”, Lục Hi nổi giận. Thấy anh tức giận, hai bảo vệ chỉ hất hàm nói: “Sao, định dọa ai hả, nói cho anh biết, đừng có đụng vào tập đoàn Giai Mĩ, cẩn thận tôi đánh gãy chân”. Bọn họ ăn nói cay nghiệt như vậy, Lục Hi không nhịn nổi nữa, đang định vung tay đánh người thì một người mặc vest, tay cầm bộ đàm chạy tới: “Chuyện gì vậy, ồn ào cái gì thế?” Lục Hi vừa nhìn, không khỏi tròn mắt, đây chẳng phải Tư Không Trích Tinh ư, sao lại ăn mặc thế này? Anh khó hiểu hỏi: “Cậu làm quái gì ở đây thế?” Tư Không Trích Tinh chưa kịp đáp, bảo vệ đã liến thoắng: “Đây là đội trưởng đội bảo vệ tập đoàn Giai Mĩ, đội trưởng Tư Không là một cao thủ, anh còn không mau cút đi, cẩn thận chân mình”. Lục Hi sững sờ nói với Tư Không Trích Tinh: “Cậu làm bảo vệ ở Giai Mĩ?” “He he”, Tư Không Trích Tinh cười khan, nói: “Đại ca, ăn nói cẩn thận, là đội trưởng đội bảo vệ, quản lý tất cả bảo vệ ở đây”. Lục Hi lắc đầu: “Cậu đúng là biết cách sống, thoắt cái đã thành cấp cao tập đoàn Giai Mĩ, chúc mừng nhé”. Lục Hi miệng cười mắt không cười nói. Tư Không Trích Tinh bối rối cười gượng, sau đó liền sầm mặt, quát hai bảo vệ: “Hai người vừa nói gì hả?” Bọn họ sợ hết hồn, hóa ra người này quen biết đội trưởng, hơn nữa có vẻ rất thân thiết, hỏng rồi.