Cự Long Thức Tỉnh

Chương 191: 191




Tuy nhiên ông ta lại lớn tiếng bật cười, một lần nữa sải bước lên trước, tiếp tục vung nắm đấm vào đầu Vương Dương Minh.

Vương Dương Minh cười khinh mỉa một tiếng lặp lại chiêu cũ, chỉ dùng toàn lực cũng không có tác dụng gì với ông ta.

Mà lúc này, Cẩu Tồn Kiến lại đột nhiên giẫm mạnh chân, trên mặt đất mọc lên vô số gai xương dài ngoằng xuyên qua nền đất hình thành lên một khu rừng xương.

Đòn công kích bất ngờ này khiến Vương Dương Minh- người vốn không có bất kỳ phòng bị nào trong nháy bị đâm thủng hai chân mà kêu lên một tiếng hét thảm thiết.

Lúc này, cú đấm của Cẩu Tồn Kiến cũng hung ác vung tới, chiếc khiên được tạo thành từ vân khí kia lần này vậy mà không ngăn cản được!
Vương Dương Minh thấy tình huống không ổn chỉ kịp nghiêng người, đồng thời ngưng tụ lại tầng tầng lớp lớp chân khí bảo vệ quanh thân.

Một quyền của Cẩu Tồn Kiến trực tiếp phá vỡ lớp vân khí, đập mạnh lên vai ông ta.

‘Răng rắc’ một tiếng, Vương Dương Minh trực tiếp bị đánh tới ngã quỳ xuống đất.

Cẩu Tồn Kiến lúc này thấy vậy lại tung tới một cước, đá văng Vương Dương Minh ra xa.

Miệng Vương Dương Minh khạc đầy máu tươi, cơ thể xoay lộn trên không trung vài vòng mới rơi phịch xuống đất.

Cả người ông ta lúc này đã bê bết máu và thở hổn hển như bò.


Trên bụng ông ta có một miệng vết thương rất lớn vì bị gai xương cứa qua đang không ngừng chảy máu, đó là khi bị đá bị thương, phần gai xương trên chân Cẩu Tồn Kiến gây ra, trên bàn chân ông ta cũng bị đâm thủng ra hai lỗ máu, ngoài ra còn có máu không ngừng trào ra từ miệng, thảm thương không nỡ nhìn.

Một màn này khiến tất cả rơi vào yên lặng.

Làm sao trong nháy mắt Vương Dương Minh lại thất bại thảm hại như vậy, bọn họ hoàn toàn không thể lý giải nổi.

Mà gương mặt Vương Dương Minh cũng tràn đầy kinh ngạc, nghĩ không thông tại sao sự việc có thể diễn biến đến mức này.

Lúc này Cẩu Tồn Kiến cười điên cuồng: “Chỉ có một lĩnh vực Thiên Vân cỏn con cũng muốn vây khốn tôi, đúng là nực cười, tông sư cứt chó gì đó trong mắt lão phu cũng giống như rác rưởi mà thôi”.

Thấy Cẩu Tồn Kiến ngông cuồng như vậy mọi người đều phẫn nộ nhưng chỉ đành bất lực.

Ngay cả tông sư cũng bị đánh tới thương tích nghiêm trọng, bọn họ còn có thể làm được gì đây?
Cẩu Tồn Kiến cúi đầu nhìn bốn phía xung quanh, đôi mắt như đèn pha lộ ra tia sáng dữ tợn, tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi, vôi vàng cúi đầu không dám nhìn trực diện ông ta.

Cẩu Tồn Kiến thấy vậy không kìm được cười sảng khoái: “Hôm nay tiêu diệt tên Vương Dương Minh này trước”.

Dứt lời Cẩu Tồn Kiến sải chân lao về phía Vương Dương Minh.

Chân khí của Vương Dương Minh đã rơi vào trạng thái tán loạn, cơ thể lại mang thương tích nặng đã không còn bất kỳ lực chiến đấu nào, chỉ có thể giương mắt chờ chết.

Lúc này chỉ thấy Vương Cảnh Sơn hét lớn một tiếng: “Không được làm tổn thương gia chủ nhà họ Vương chúng tôi”.

Vừa nói Vương Cảnh Sơn vừa nhảy dựng đến trước mặt Cẩu Tồn Kiến, trong tay ngưng tụ ra khí binh chém về phía Cẩu Tồn Kiến.

Cẩu Tồn Kiến lại nhấc chân lên đá bay ông ta.

Mọi người lại bàng hoàng chết lặng một hồi, Cẩu Tồn Kiến lúc này đã đi tới trước mặt Vương Dương Minh, giơ chân hung tàn giẫm xuống.

Đám đông thấy vậy không khỏi che mặt không dám nhìn.

Bàn chân khổng lồ của Cẩu Tồn Kiến cứ như vậy đạp xuống e rằng cho dù là đống sắt thép cũng sẽ biến thành cặn bã, chưa kể đến việc Vương Dương Minh đã vô lực không khác gì một người bình thường.

Tuy nhiên vào đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên cất lên: “Cẩu Tồn Kiến”.


Giọng nói này không lớn nhưng rơi vào tai từng người lại rất rõ ràng, đặc biệt là Cẩu Tồn Kiến trực tiếp cảm thấy đầu óc như bị sét đánh, liền ‘bang bang bang’ lùi về sau vài bước.

Mọi người đều mang theo ánh mắt ngờ vực nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói.

Lúc này chỉ thấy Lục Hi đang chậm rãi đứng dậy đi về phía này.

Triệu Hoàng ngơ ngác nhìn anh, không kìm được nói: “Anh điên rồi à?”
Tông sư cũng bị đánh tới nửa sống nửa chết, trừ Vương Cảnh Sơn, toàn hiện trường không còn ai dám ra mặt, một tên nhát gan như anh lúc này lại muốn làm gi?
Và mọi người đều có suy nghĩ giống như Triệu Hoàng, người này vẫn luôn giả vờ ngủ say lại đứng dậy vào lúc này là có ý gì? Không lẽ còn muốn giả bộ trước mặt Cẩu Tồn Kiến một phen, cũng không sợ sẽ bị giẫm nát thành đống thịt bùn sao?
Lục Hi phớt lờ mọi ánh nhìn mà dừng chân đứng đối diện với Cẩu Tồn Kiến thản nhiên nói: “Nói cho tôi biết làm thế nào ông biết cách tu luyện môn công pháp này, tôi sẽ tha chết cho ông”.

Mọi người ồ lên!
“Người này không phải mắc bệnh ảo tưởng đó chứ?”
“Tha chết cho người ta, dựa vào đâu?”
“Cái này đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà”.

Nhìn thấy Lục Hi vậy mà còn đám nói ra lời ba hoa như vậy trước mặt Cẩu Tồn Kiến đáng sợ kia, họ đều sôi nổi thương tiếc cho sự kiêu ngạo của anh.

Tuy nhiên, ngay tại khoảnh khắc Cẩu Tồn Kiến xuất hiện, Lục Hi đã chú ý tới ông ta.

Bởi khi ông ta vừa xuất hiện, anh liền cảm nhận được sự dao động mỏng manh của một làn sóng pháp lực.

Sau đó anh ngay lập tức khởi động mắt xuyên thấu.

Dưới con mắt xuyên thấu thần thông, cho dù Cẩu Tồn Kiến ẩn giấu sâu đến đâu thì trong mắt Lục Hi cũng giống như một người trần trụi mà thôi.


Anh lập tức phát hiện ra rằng có một dòng chảy pháp lực yếu ớt trong cơ thể ông ta, hơn nữa thân thể cũng đã biến đổi không giống người thường.

Vì sự hiếu kỳ anh vẫn luôn không lên tiếng, anh biết, Cẩu Tồn Kiến che giấu thâm sâu như vậy chắc chắn là vì mục đích gì đó, cuối cùng ông ta cũng sẽ không nhịn được mà ra tay, anh muốn chờ xem, khi Cẩu Tồn Kiến thi triển ra năng lực sẽ là dáng vẻ như thế nào.

Đồng thời anh cũng rất muốn biết năng lực của ông ta là có được từ đâu bởi tình trạng của ông ta đã có điểm bất đồng với những võ giả khác vì có một số dấu hiệu của tu chân giả.

Hơn nữa từ sự biến hóa trong cách ra tay của ông ta, Lục Hi có thể khẳng định ông ta đã tu luyện công pháp dung hợp giữa một môn pháp thuật và võ đạo mới dẫn tới việc có được thủ đoạn mạnh mẽ này để vờn đánh một vị tông sư.

Lục Hi rất tò mò ông ta đã lấy được loại công pháp này từ đâu, có lẽ từ đây có thể tìm được một vài tung tích của các thế lực lánh đời trong thế giới này để bản thân có thể chuẩn bị tốt hơn.

Bởi anh luôn cho rằng thế giới này không chỉ có dáng vẻ như bề nổi này.

Vì vậy, đợi khi Cẩu Tồn Kiến bộc lộ ra toàn bộ năng lực của bản thân, Lục Hi mới kịp thời ngăn cản ông ta, dù sao anh cũng đã nhìn ra trạng thái của Cẩu Tồn Kiến, hơn nữa một vị tông sư để tu luyện cũng không dễ dàng, anh không nhẫn tâm nhìn ông ta cứ như vậy tử vong.

Lúc này, Cẩu Tồn Kiến trợn tròn đôi mắt đỏ tươi nhìn sang Lục Hi cười khằng khặc: “Muốn biết thì thắng tôi trước rồi lại nói”.

Nói rồi Cẩu Tồn Kiến tiến từng bước lớn xông về phía Lục Hi, tiếng bước chân ầm ĩ khiến mặt đất run lên từng trận.

Tất cả mọi người lập tức sốt ruột, thứ ngu xuẩn này tuyệt đối đừng kích động tới sát thần này, nếu ông ta nổi điên lên muốn chém giết thì ở đây ai cũng không thoát nổi mà..