Cự Long Thức Tỉnh

Chương 295: 295




Lục Hi nghe xong liền nổi cơn giận dữ, trên thế gian vậy mà lại còn có thứ bại hoại như vậy, nếu không thích thì cứ ly hôn là được.

Tại sao phải hành hạ người khác như thế, quả thật vô cùng biến thái.

Lúc này, Lục Hi ăn sạch sẽ đĩa thức ăn, anh nuốt ực một miếng thịt nướng xuống cổ họng rồi nói: “Jennifer, cô đã cân nhắc qua chuyện ly hôn chưa?”
Jennifer mặt đầy chán nản, cô ta lắc đầu nói: “Tôi rất muốn ly hôn, nhưng nếu tôi ly hôn thì sẽ ảnh hưởng hình tượng trước công chúng của Edmond, hắn sẽ không đồng ý đâu.

Hơn nữa hắn đã từng nói nếu tôi dám nói hai chữ này thì sẽ giết cả nhà tôi”.

Lục Hi dùng giấy ăn lau miệng, sau đó anh nói: “Bữa tối này rất tuyệt, coi như là thù lao, tôi có thể khiến Edmond chủ động ly hôn với cô, cô thấy được không?”
Jennifer lắc đầu nói: “Anh Lục, anh không biết chứ, chẳng những Edmond là nghị viên, hắn còn có lai lịch đen tối.

Mặc dù anh rất thần kỳ, nhưng anh đấu không lại hắn đâu.

Nếu anh cứ làm như vậy, chẳng những sẽ hại chính bản thân anh, hơn nữa về sau tôi vĩnh viễn phải sống trong sợ hãi”.

Lục Hi nghe xong, anh mỉm cười: “Hóa ra là như vậy, thế được rồi, cảm ơn cô lần nữa về bữa tối”.


Jennifer miễn cưỡng cười một tiếng, cô đứng dậy bưng đĩa thức ăn rời khỏi phòng Lục Hi.

Sau khi Jennifer đi, Lục Hi châm điếu thuốc, sau đó anh cầm điện thoại gọi điện cho Leyman.

Lúc này, Leyman đang ngồi cùng với Alfonso trong khách sạn, bên cạnh còn có người đàn ông mang phong cách cao bồi Drizzt, ba người lo lắng chờ đợi.

Khó khăn lắm anh Lục mới đến nước Ý, Leyman lại không nhìn thấy Lục Hi trước tiên, điều này khiến tâm trạng ông ta vô cùng không tốt.

Anh Lục có ơn cứu mạng với ông ta, thực lực của anh có thể sánh với chiến thần, có thể qua lại thân thiết với Lục Hi là chuyện ông ta ước mong, bây giờ khó khăn lắm mới có được cơ hội mà không nhìn thấy người đâu, tâm trạng của ông ta như rơi xuống vực thẳm.

Lúc này, điện thoại của Leyman reo lên, sau khi nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, ông ta kích động thiếu chút nữa ngất đi, lập tức nhận điện thoại.

“Anh Lục tôn kính, xin hỏi tôi có thể phục vụ được gì cho anh”, Leyman vô cùng cung kính nói.

“Là như này ông Leyman, ở thành phố Salerno có một nghị viên tên là Edmond, ông biết hắn không?”, trong điện thoại truyền đến giọng nói lười biếng của Lục Hi.

Leyman lập tức nói: “Tôi không biết người này, nhưng nếu anh Lục cần, tôi lập tức đi làm quen với anh ta”.

Với thân phận của Leyman, một nghị viên thành phố cũng không đủ tư cách biết ông ta, mà Leyman muốn quen biết hắn ta thì cũng chỉ là chuyện trong vài phút.

“Là như vậy, Edmond này là một tên cuồng bạo lực, ông bảo hắn ta lập tức ly hôn với vợ hắn ta là Jennifer, có thể làm được không?”
“Hoàn toàn không thành vấn đề, vậy thì tôi sẽ đi làm cho anh Lục”.

“Tốt lắm, cứ như vậy đi”.

Nói xong Lục Hi liền cúp điện thoại.

Lúc này, Leyman nói với Alfonso: “Đây là địa bàn của cậu, Salerno có một nghị viên tên là Edmond, cậu biết hắn không?”
Alfonso nghe xong, anh ta cố gắng suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Edmond này là một nghị viên do chúng tôi đề cử, lúc ấy tôi đã gặp mặt qua, có chút ấn tượng”.


Nghị viên như Edmond, Alfonso căn bản không để trong lòng, có thể quan hệ qua lại với anh ta cũng chỉ có nghị viên cấp tỉnh.

Người anh ta đích thân sai khiến cũng phải là nghị viên cấp tỉnh, cấp thành phố này đều là đàn em của anh ta liên lạc.

Thậm chí anh ta cũng không biết thuộc hạ của mình có bao nhiêu nghị viên thành phố giống như vậy.

Lúc này, Leyman nói: “Vậy được, chúng ta lập tức đến Salerno gặp nghị viên kia, anh Lục vô cùng bất mãn với hắn”.

Leyman mặt đầy sương lạnh nhìn Alfonso.

Alfonso kinh hãi một trận, anh ta âm thầm nguyền rủa mười ngàn lần cái tên ngu xuẩn Edmond.

Chỉ là một nghị viên thành phố mà cũng dám đắc tội với người như anh Lục, lại còn kinh động đến Leyman, Alfonso hận không thẻ băm vằm tên ngu xuẩn này thành vạn mảnh.

“Được, cha đỡ đầu tôn kính, tôi nhất định cho hắn biết đến kết cục khi chọc giận ông và anh Lục”.

Alfonso nói xong, ba người ra cửa, trực tiếp lái xe đến Salerno.

Trên đường Alfonso đã gọi một cú điện thoại, khi bọn họ đến Salerno, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi dẫn theo mấy chục thanh niên trai tráng dũng mãnh đứng chờ ở bên đường từ lâu.

Xe dừng lại bên đường, Alfonso hạ cửa kính nói: “Steel, lập tức dẫn chúng tôi đến nhà tên ngu xuẩn Edmond kia”.

Người được gọi là Steel lập tức gật đầu, sau đó anh ta lên xe, hàng chục chiếc xe vây quanh xe của Leyman và Alfonso đi về phía thành phố.


Lúc này, Edmond thân là nghị viên thành phố đang ở trong ngôi nhà sang trọng của mình, trên bàn có một đống đồ màu xanh lam, còn hắn ta đang thưởng thức một cô gái bốc lửa thân hình trần trụi đang nhảy khiêu dâm trong phòng khách.

Cuộc sống của hắn ta bây giờ không biết có bao nhiêu mãn nguyện, ở trước mặt công chúng được người ta tôn kính.

Ở chỗ riêng tư kiếm đủ tiền, mỗi ngày hưởng thụ cuộc sống giống như đế vương.

Chỉ là có hơi đáng tiếc, hắn ta không thể ly dị, như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng và tổn thất tiền đồ chính trị của mình.

Nhưng cũng không cần gấp, người phụ nữ kia rất tự biết mình, cô ta đã dọn khỏi Salerno, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của hắn ta.

Bản thân hắn ta cũng không sao, còn có thể đi phát tiết, xem như là một tiết mục giải trí.

Bữa tiệc bắt đầu.

Đúng lúc này, cửa phòng bị một cước đá văng vang lên tiếng “Ầm”..