Cự Long Thức Tỉnh

Chương 484



Chương 484

Lúc này ông già áo trắng mỉm cười nhìn Lục Hi nói: “Không tồi, tâm trí rất kiên định, như lời tôi đã nói, những thứ ở đây cậu đều có thể đem đi, nhớ kĩ, một giờ sau nơi này sẽ bị phong tỏa hoàn toàn, nếu như cậu không rời đi đúng lúc thì sẽ vĩnh viễn phải ở lại nơi này”.

Nói xong thì ông già áo trắng cũng hóa thành một tia sáng rồi biến mất.

Lục Hi lúc này mới phát hiện ra bản thân mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nếu như lúc nãy anh nhất thời kích động rồi nhập vào người kia thì chỉ sợ anh đã phải vĩnh viễn sống trong cõi hư ảo đó.

Là một người tu hành, chí hướng của anh là biển rộng tinh thần, vũ trụ khôn cùng, trường sinh bất tử, sao có thể tham luyến phú quý thế tục, cứ như vậy ngu dại sống hết một đời.

Tiếng rồng ngâm kia đã cứu anh một mạng.

Khảo nghiệm này quả thật không đơn giản, khiến cho anh nhận ra tâm trí của mình vẫn chưa hoàn toàn kiên định, vẫn có thể bị đủ mọi loại vật chất bên ngoài hấp dẫn.

Anh thở dài một hơi.

Rồi anh chợt nhớ ra lời ông già lúc nãy vừa nói, một lúc sau nơi này sẽ hoàn toàn bị phong tỏa, anh đã hiểu được tầng mây trắng kia thực chất là một đại trận hộ sơn, với năng lực hiện tại của anh thì vẫn không thể phá được trận pháp huyền ảo đến như vậy, anh phải rời đi đúng lúc nếu không thì thật sự sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở nơi này.

Nghĩ vậy, anh liền vội vàng chạy về phía một tòa nhà cách đó không xa.

Ngay khi vừa bước vào tòa nhà thì Lục Hi đã ném tất cả những thứ có thể đem ra được vào trong dị không gian, thời gian rất gấp rút, anh hoàn toàn không có thời gian để xem xét kĩ lưỡng.

Nửa giờ sau Lục Hi đã càn quét sạch sẽ những thứ ở bên trong tòa nhà, sau đó anh mới bước ra bên ngoài, cau mày nhìn kì hoa dị thảo mọc đầy ở bên ngoài.

Đám kì hoa dị thảo này đều là dược liệu cực kì trân quý, chỉ tồn tại ở thế giới tu chân, có thể dùng để luyện chế ra những loại đan dược cực hiếm.

Nhưng phải làm cách nào mới có thể đem số kì hoa dị thảo ở đây đi được? Lục Hi càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, để bọn chúng ở lại chỗ này thật sự rất đáng tiếc, sau này không biết còn có dịp nào để đến đây hay không nhưng khả năng chắc chắn là rất thấp, đại trận ở đây không thể phá được, sợ rằng anh cũng không thể trở lại đây được nữa, có lẽ kể từ nay về sau thì nơi này cũng sẽ biến mất không chừng.

Lục Hi cố gắng động não, một lúc sau thì hai mắt anh sáng lên.

Ngay lập tức trong tay anh liền ngưng tụ ra một cái xẻng màu vàng, lớn chừng năm thước.

Lục Hi vung xẻng, một xẻng vừa cắm xuống liền khoét ngay một mảnh đất lên, bên trên mảnh đất đó là vô số kì hoa dị thảo.

Thế là anh liên tục vung xẻng đào xới, ném hết kì hoa dị thảo cùng với bùn đất vào trong dị không gian.

Cứ làm như vậy hồi lâu thì Lục Hi dường như đã đào xới hết cả hoa cỏ ở đây ném vào trong dị không gian rồi.

Lúc này Lục Hi cũng nhận ra là thời gian sắp hết cho nên vội vàng bám lên vách đá.

Không bao lâu sau thì anh đã leo tới những tầng mây ở phía trên.

Những tầng mây ở đây đang dần dần trầm xuống cho đến khi biến mất dưới đáy thung lũng.

Bây giờ nhìn lại, tất cả những thứ dưới thung lũng đều đã biến mất, biến nó trở thành một nơi lởm chởm gồ ghề.

Lục Hi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì quyết định đúng đắn của mình, liền ngay lập tức bỏ đi.

Chỉ trong chốc lát, Lục Hi đã về lại hang động.