Cự Long Thức Tỉnh

Chương 736



Chương 736

Nhìn dáng vẻ vội vàng của mọi người, Lâm Tiêu cười to trong lòng, thần hiệu của nhũ dịch cậu Lục quả nhiên là hấp dẫn, không một ai chống cự nổi. Thần Diệu bo bo giữ mình, không chịu xuất hiện thì cứ để ông ta hối hận đi. Nhũ dịch Chung Linh này sẽ không còn phần của ông ta nữa.

Lâm Tiêu khẽ mỉm cười, giơ hai tay ra, chậm rãi nói.

“Các vị đừng sốt ruột, tôi mời các vị tới đây chính là vì thứ này. Vật này tên là nhũ dịch Chung Linh, uống vào có tác dụng kéo dài tuổi thọ, tập trung tinh thần, cô đọng chân khí, thay đổi thể chất, không phải vật phàm. Đây là một thứ tốt, Lâm Tiêu tôi cũng không thể chiếm dụng một mình, nên chia nhũ dịch Chung Linh này ra làm từng lọ, chia ra định mức rồi phân phát cho các vị. Các vị giữ lại sử dụng hay đem đi bán đều được, mọi người thấy sao?”

Nghe vậy, tất cả đều cảm thấy vui mừng khôn xiết, nhưng cũng có người hỏi ngay: “Lâm tông sư, ông định bán cho chúng tôi bao nhiêu tiền vậy, và chúng tôi có thể nhận được bao nhiêu lọ?”

Đám người nghe thế cũng đều nghển cổ lên, nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.

Một thứ tốt như thế này mà rơi vào trong tay họ để dùng thì chắc chắn sẽ có lợi, còn nếu bán thì chỉ cần Lâm Tiêu đưa ra giá dễ chịu thì bọn họ cũng sẽ kiếm được bộn tiền. Đây là một vụ mua bán cực kỳ ổn định, không sợ lỗ.

Thấy dáng vẻ mong chờ của mọi người, Lâm Tiêu cười nói: “Mỗi lọ tôi lấy các vị một triệu, các vị bán giá bao nhiêu cũng được, nhưng bây giờ vẫn chưa xác định số lượng, cần chờ một tháng nữa. Bây giờ mỗi người chỉ đủ lấy hai lọ thôi”.

Nghe đến cái giá một triệu này, mọi người nhất thời đều thở dài nhẹ nhõm. Giá cho một thần vật như vậy tuyệt đối không hề đắt, bọn họ chỉ cần chuyển đi là bán được giá gấp mấy lần, bây giờ trên đời này thiếu gì người giàu.

Nhưng khi nghe đến số lượng vẫn chưa chốt, mà mỗi người chỉ được có hai lọ, tất cả đều thấy bất mãn, quá là ít rồi.

Lúc này, một người lên tiếng: “Lâm tông sư, không biết nhũ dịch Chung Linh này có từ đâu, tại sao số lượng đưa cho chúng tôi lại ít như vậy?”

Nghe đến đây, Lâm Tiêu sầm mặt nói: “Nhũ dịch Chung Linh này là do một vị đại năng trao quyền cho tôi để chăm sóc các vị tông sư, nguồn gốc ở đâu thì các vị cũng đừng hỏi, hơn nữa, tôi khuyên các vị cũng đừng cố nghĩ ra chuyện gì lệch lạc, nếu để tôi biết được thì sẽ lập tức hủy bỏ quyền của người đó”.

Nghe vậy, tất cả vội vàng nói.

“Sao lại vậy chứ, chúng tôi chỉ tò mò thôi mà”.

“Đúng đúng, nếu vị đại năng đó muốn giữ bí mật thì chúng tôi chắc chắn sẽ không đoàn mò, cũng sẽ không nói ra ngoài, Lâm tông sư cứ yên tâm”.

“Đúng vậy, có phần là chúng tôi đã thỏa mãn rồi, chắc chắn sẽ không có ý đồ khác, Lâm tông sư đừng nghĩ nhiều”.

Mọi người thấy Lâm Tiêu tức giận thì lập tức thi nhau giải thích.

Nếu như bị hủy bỏ quyền phân phối món thần vật này thì sẽ hỏng hết, bọn họ phải có được bằng mọi giá.

Còn vị đại năng mà Lâm Tiêu nhắc đến, giữ bí mật thì giữ bí mật thôi, lòng tò mò không quan trọng bằng tiền được, nhũ dịch Chung Linh này tuyệt đối có thể bán với giá trên trời chỉ bằng mối quan hệ của bọn họ.

Lúc này, sắc mặt Lâm Tiêu mới hòa hoãn lại một chút: “Tôi nói vậy thôi, sức mạnh của vị đại năng này vượt ra xa khỏi tưởng tượng của mọi người lắm, các vị mà chọc giận người ấy từ vụ việc nhũ dịch Chung Linh này thì không khác nào tự bê đá đập chân mình đâu, lúc ấy cũng đừng trách Lâm Tiêu tôi chưa nhắc nhở”.