Cự Long Thức Tỉnh

Chương 749



Chương 749

Quần áo trên người họ đều cắt may vừa người, vừa nhìn liền biết may đo thủ công, còn có một vài người mặc phục cổ, áo xanh tất trắng, tác phong nho nhã.

Mà trong những người này có một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, người mặc áo dài màu lam được cắt may khéo léo, ông ta đang đi chào hỏi từng người một.

Lục Hi yên lặng sang một bên, anh ngồi xuống dựa vào lan can. Trước ghế ngồi lan can bày một dãy bàn trà tai xoắn chế tạo từ gỗ sưa, phía trên đặt trà và điểm tâm.

Lục Hi lấy bánh nếp từ từ thưởng thức, đồng thời quan sát đám người.

Mấy người này vừa nhìn liền biết không giàu thì sang, nhưng không có người trong giang hồ, Lục Hi khẽ giải phóng thần thức, ngay sau đó khóe miệng anh lộ ra nụ cười.

Hóa ra, tầng hai của nhà thủy tạ này mới là nơi lưu trú của những người có thân phận thực sự.

Lục Hi không chỉ cảm nhận được khí tức của không ít cao thủ, anh còn phát hiện Vương Bá Hổ kia cũng ở phía trên.

Lục Hi âm thầm cười một tiếng, xem ra tầng hai này không phải ai cũng có thể lên.

Lúc này, Lục Hi phát hiện cách đó không xa, có một chiếc thuyền hoa đang chậm rãi lái tới.

Đúng lúc ấy, người đàn ông trung niên mặc áo dài màu lam nói: “Các vị, hôm nay nhà họ Ôn cử hành buổi đấu giá, để góp vui, chúng tôi đã đặc biệt mời một vị khách quý đến cống hiến nghệ thuật, hy vọng các vị có thể vui vẻ”.

Lúc này, trên thuyền hoa xa xa vang lên một tiếng trống nhạc, theo đó là từng tiếng hát ngâm nga.

Thị lực của Lục Hi cực tốt, nhìn thấy từ xa trong thuyền hoa, ngoài trừ mấy người chơi nhạc mặc đồ cổ trang ra, còn có một mỹ nữ mặc trang phục cung đình phức tạp, trang điểm theo lối cổ xưa, cô ấy đang hát một bài “Tri Giang Nam”.

Lục Hi cảm thấy mỹ nữ này rất quen, vì vậy anh liền nhìn thêm mấy lần.

Ngay sau đó Lục Hi sửng sốt.

“Sao cô ấy có thể tới đây?”

Lục Hi có chút không hiểu.

Đúng lúc đó, trên dưới nhà thủy tạ vang lên một tràng vỗ tay.

Lục Hi cũng vỗ theo mấy cái.

Lúc này, thuyền hoa lái tới gần, mọi người cũng nhìn thấy rõ mỹ nữ cổ trang trên thuyền hoa, nhất thời liền khen ngợi.

Chỉ thấy cô gái trong thuyền hoa trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi phớt đỏ, đúng là mỹ nhân mặt hoa da phấn. Cô mặc trang phục cung đình hoa lệ quả như tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp không gì sánh được.

Lục Hi cũng vô cùng kinh ngạc, cô gái mặc trang phục cung đình này chẳng phải là Nhan Phi Hoa ư?

Chẳng phải cô đang bận quay phim trên hòn đảo đó ư, sao lại chạy đến đây, Lục Hi rất lấy làm lạ.

Lúc này, Nhan Phi Hoa đang ở trong thuyền hoa, nhẹ nhàng nhảy múa, ngân nga giai điệu, chỉ lúc sau tiếng nhạc dừng lại, mọi người đều ngẩn ngơ, lát sau mới vang lên tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Sau một tràng vỗ tay, chỉ thấy chiếc thuyền hoa đi đến gần đình nghỉ trên hồ nước, Nhan Phi Hoa được đỡ xuống đình nghỉ, cúi chào tất cả mọi người, sau đó được đưa đến tầng hai.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng dài màu xanh da trời nói: “Các vị, tôi là Ôn Tôn Nguyên, được ông cụ nhà tôi chỉ định là người chủ trì của hội đấu giá lần này, có chỗ nào không chu đáo, mong các vị chỉ giáo nhiều hơn”.

Mọi người vội vàng khách sáo một hồi.

Ôn Tôn Nguyên cũng là một người rất có danh tiếng trong đời thứ ba nhà họ Ôn.