Cự Long Thức Tỉnh

Chương 764



Chương 764

Lục Hi nhìn một vòng xung quanh, mọi người nhìn thấy ánh mắt của Lục Hi đều lẩn tránh, không dám đối mặt với anh.

Đùa sao, vừa rồi anh chỉ là một người làm không quan trọng gì, còn không nói anh là gì thì là cái đó. Nhưng bây giờ anh là tông sư, bọn họ không chọc nổi, không dám nói lời nào.

Lúc này, sắc mặt Ôn Tôn Nguyên trở nên xanh mét, lời của Lục Hi không hề nể mặt, dù anh là tông sư, nhưng nhà họ Ôn cũng có tông sư tồn tại, hơn nữa nhà họ Ôn truyền thừa mấy trăm năm cũng không phải chỉ có một tông sư sát khí như vậy, nội tình cũng tương đối thâm hậu.

Hiện giờ, Ôn Thế Lương đứng dậy, ông ta chắp tay rồi mở miệng nói: “Tông sư Lục, chuyện vừa rồi là chúng tôi bị lừa, nhưng bây giờ chúng tôi đã thừa nhận lời cậu nói là đúng, tông sư Lục cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy chứ”.

Ý tứ trong lời nói của Ôn Thế Lương rất rõ ràng, chúng tôi nể mặt cậu, cậu nhìn thấy cũng phải nhận, đừng quá đáng.

Nơi này là nhà họ Ôn, Lục Hi không nể mặt như vậy, trên mặt Ôn Thế Lương cũng không sáng sủa gì.

Sau lưng Ôn Thế Lương cũng có một vị tông sư cảnh giới trung kỳ, còn có truyền thừa mấy trăm năm, đối mặt với tông sư Lục Hi tiên tiến này, ông ta cũng khá tự tin.

Lúc này, Lục Hi cười nói: “Hùng hổ dọa người? So với cách thức vừa nãy các người làm với tôi, tôi thấy mình đã rất khách khí rồi”.

Vừa rồi Ôn Tôn Nguyên muốn mượn tay Khắc Tẩm giết mình, còn anh cũng chỉ không nể mặt Ôn Tôn Nguyên mà thôi. So sánh ra, Lục Hi cảm thấy mình đã rất nhân từ rồi.

Nếu không phải Ôn Tôn Nguyên là người nhà cậu mình thì Lục Hi đã sớm ra tay dạy dỗ ông ta rồi.

Lúc này, Lục Hi cũng không muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ, anh ngoắc tay với Nhan Phi Hoa nói: “Qua đây Phi Hoa, chúng ta tìm một chỗ để trò chuyện đi”.

Đã lâu không gặp Nhan Phi Hoa, Lục Hi cũng không thể cứ như vậy xoay người rời đi.

Nhan Phi Hoa nghe xong liền vui mừng chạy về phía Lục Hi.

Trợ lý và vệ sĩ của Nhan Phi Hoa liền kinh hãi, người này bọn họ không quen, hơn nữa Nhan Phi Hoa chính là báu vật trong tay ông Hoắc, để cô đi cùng với một người xa lạ làm sao được. Nếu ông Hoắc biết, mấy người bọn họ chắc chắn sẽ bị ném xuống biển làm mồi cho cá.

Hai vệ sĩ vội vàng ngăn Nhan Phi Hoa lại và nói: “Cô Nhan, không có lời của ông Hoắc, cô không thể tùy tiện tiếp xúc với người khác”.

Nhan Phi Hoa biến sắc, cô đang định nổi giận.

Ôn Tôn Nguyên ở bên cạnh cũng vội vàng nói: “Cậu không thể dẫn cô Nhan đi”.

Nói xong, Ôn Tôn Nguyên liền chặn trước mặt Lục Hi.

Nhan Phi Hoa là người bọn họ tốn rất nhiều công sức mới lay động được ông Hoắc đưa đến Ôn Trang, nếu bỏ chạy theo người khác thì bọn họ biết ăn nói thế nào với ông Hoắc.

Mặc dù nhà họ Ôn không kém hơn Hoắc Hướng Anh, nhưng một khi Hoắc Hướng Anh nổi giận thì không phải là chuyện dễ giải quyết, với thực lực của nhà họ Ôn, e rằng đều sẽ chịu ảnh hưởng, Nhan Phi Hoa tuyệt đối không thể bị Lục Hi dẫn đi, dù là tông sư cũng không được.

Lúc này sắc mặt Lục Hi dần trầm xuống.

Bây giờ người trong nhà thủy tạ đều đã sợ ngây người, bọn họ biết rõ lai lịch của Nhan Phi Hoa, cô chính là người của Hoắc Hướng Anh, há có thể tùy tiện để người khác dẫn đi.