Cự Long Thức Tỉnh

Chương 793



Chương 793

Nhưng cho dù bên Masatake không làm hết đơn đi nữa thì bọn họ cũng không chịu chia sẻ cho nhà họ Lục, vì thiết bị và kỹ thuật của nhà họ Lục chưa đạt yêu cầu của bên họ, đồ vật làm ra sẽ gây ảnh hưởng đến uy tín của công ty, cho nên không thể hợp tác nổi.

Lần này, Lục Viễn Chí hết cách, chỉ đành tới tìm một phen, xem có thể nhận đơn hàng nào có giá thấp hơn mà yêu cầu kỹ thuật không quá cao hay không. Cho dù không kiếm được bao nhiêu, nhưng miễn là ra đơn ổn định cũng giúp nhà họ Lục duy trì thêm ít lâu.

Thấy hai người em trai cúi đầu không nói, Lục Viễn Chí thở dài: “Hai chú về công xưởng xốc lại tinh thần cho bên công nhân, hôm nay anh sẽ đến Tây Kinh một chuyến, mong là có tin tốt đem về”.

Lục Viễn Cảnh cùng Lục Viễn Quang nghe vậy thì ủ rũ nói: “Lại vất vả cho anh cả rồi”.

Sau đó, cả hai cùng rời đi.

Lục Viễn Chí thở dài, bảo tài xế chuẩn bị xe đi Tây Kinh.

Ngay lúc này, Lục Tiểu Hiên từ phía sau chạy tới, nói với Lục Viễn Chí: “Ông ơi, cháu cũng muốn đi”.

“Cháu đi theo làm gì?”, Lục Viễn Chí hỏi.

Lục Tiểu Hiên xoắn tay, nói: “Cháu muốn đi gặp chú ba”.

Lục Viễn Chí nghe vậy thì hơi nhăn mày.

Ấn tượng của ông ta về Lục Hi không quá tốt, là một người không thực tệ, chỉ giỏi lẻo mép. Lục Viễn Chí không muốn cháu gái mình quá thân thiết với Lục Hi.

“Cháu còn phải đi học nữa, đừng quậy, ông hôm nay đang đi làm việc quan trọng”, Lục Viễn Chí nói.

Lục Tiểu Hiên bĩu môi: “Hôm nay là thứ bảy mà, cháu không biết đâu, cháu muốn đi cơ, ông không đưa cháu đi thì cháu sẽ tự đi đấy”.

Lục Tiểu Hiên bây giờ đang vô cùng tò mò về chú ba của mình.

Sau khi uống mấy lần nhũ dịch Chung Linh, Lục Tiểu Hiên phát hiện bản thân tràn ngập sức sống, mà da dẻ cũng có sự thay đổi, mụn hay tàn nhang cũng dần biến mất, cực kỳ thần kỳ.

Lục Tiểu Hiên sau khi đích thân trải nghiệm thì biết chú ba không phải lừa đảo, cho nên sùng bái chú ba muốn chết, cực kỳ muốn gặp anh để hỏi sao anh lại có đồ vật thần kỳ như thế.

Lục Viễn Chí nghe Lục Tiểu Hiên nói vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Rồi, ông đưa cháu đi cùng là được chứ gì”.

Ông ta cực kỳ yêu chiều cháu gái, hơn nữa, tuy Lục Hi hơi phù phiếm nhưng dù gì cũng là con của em trai mình, không khác gì cháu mình, đều là con cháu cả. Người một nhà mà không tiếp xúc thì cũng lạ.

Lục Tiểu Hiên nghe xong thì lập tức hoan hô: “Ông nội chờ cháu một tí, cháu đi chuẩn bị đồ”.

Nói xong, Lục Tiểu Hiên chạy về phòng mình, thay một bộ đồ thể thao màu vàng nhạt, đeo balo Nike đen, chất đầy đồ ăn vặt vào trong.

Đi thăm chú ba thì cũng phải mang chút quà chứ.

Sau khi chuẩn bị xong, Lục Tiểu Hiên về lại phòng khách, cùng ông nội xuất phát đến thành phố Tây Kinh.

Dọc đường đi, Lục Tiểu Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Mà Lục Viễn Chí thì cau mày tính toán xem làm sao để thương lượng với bên Masatake. Hai ông cháu ngày thường chuyện gì cũng nói, hôm nay lại có chút thất thần.

Sau mấy tiếng đi lại, cuối cùng cũng đến Tây Kinh. Công ty con của công ty Masatake nằm ở xưởng gia công Tây Kinh.

Xưởng gia công này có diện tích đến bốn, năm mươi mẫu, trước mặt là mấy tòa văn phòng cao ngất, vô cùng khí khái, phía sau là nhà xưởng rộng mấy chục mẫu, mà ở hai bên nhà xưởng là ký túc xá của công nhân.

Xưởng gia công này xét từ quy mô cho đến độ sạch sẽ thì đều bỏ xa xưởng nhà họ Lục.

Lục Viễn Chí cảm thán, công ty Masatake có tài sản hùng hậu, lại có kỹ thuật tiên tiến hàng đầu thế giới, nhà họ đúng là không thể bằng được. So với số thiết bị mà nhà họ Lục cắn răng mua lại lần trước thì còn không bằng đồ bỏ nhà người ta!

Lúc này, Lục Viễn Chí nói với tài xế: “Anh đưa Tiểu Hiên vào thành phố, còn Tiểu Triệu thì xuống xe với tôi”.