Cự Long Thức Tỉnh

Chương 815



Chương 815

Hắn bây giờ thế nhưng đang sống dưới con mắt của ông già nên không dám cả đêm không về giống như trước kia, ngộ lỡ bị tóm vậy liền thảm rồi.

Nằm trên ghế sofa, Lục Nhậm Viễn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đôi mắt say lờ đờ ngước nhìn lên liền thấy trên bàn trà có một chai thủy tinh đựng đầy chất lỏng màu trắng sữa.

Lục Nhậm Viễn còn tưởng rằng đó là thứ gì đó giống như sữa bèn cầm lên mở nắp ra uống.

Sau vài ngụm liền uống hết, Lục Nhậm Viễn bỗng nhiên cảm thấy tinh thần sảng khoái, cơn say cũng được xua tan đi vài phần.

Lúc này sau khi thanh tỉnh được khá nhiều hắn đột nhiên toát một thân mồ hôi lạnh, đây thế nhưng là phòng khách của ông già, bản thân say mèm còn dám nằm ở đây không phải là tự đâm đầu vào rọ sao?

Lục Nhậm Viễn nghĩ vậy liền một phát lật người, ném cái bình vào thùng rác rồi lật đật trở lại phòng của mình.

Chân trước hắn vừa bước vào phòng, ba người Lục Viễn Chí cùng Lục Tiểu Hiên và Triệu Quảng Minh cũng chân sau tiến vào biệt thự.

Lục Viễn Chí mệt lử ngồi phịch xuống ghế sofa, nói với Triệu Quảng Minh bên cạnh: “Gọi điện cho ông hai và ông tư kêu bọn họ lập tức tới đây đi”.

“Vâng”.

Triệu Quảng Minh đáp một tiếng ngay lập tức bắt đầu gọi điện.

Lục Tiểu Hiên rót một ly nước cho ông nội rồi đặt trước mặt ông.

Lục Viễn Chí nhìn cô bé một cái đầy yêu chiều: “Ông có chuyện cần nói với các ông họ của cháu, cháu trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi”.

Lục Tiểu Hiên lanh lợi gật đầu rồi chạy về phòng của mình ở tầng hai.

Lục Viễn Chí xoa xoa ấn đường, vẻ mặt âu sầu.

Lần tới tới Tây Kinh không đạt được thu hoạch gì, phải nhanh chóng thương lượng đối sách mới được, nhà họ Lục đã chẳng thể kiên trì được bao lâu nữa.

Không lâu sau bốn người Lục Viễn Cảnh, Lục Viễn Quang và vợ của họ là Lô Hiểu Du và Tạ Trường Mai vội vã chạy đến.

Là một doanh nghiệp gia đình, bốn người bọn họ đều giữ chức vụ trong công ty nên khi có việc gì họ đều sẽ có mặt.

Bốn người vừa tiến vào, liếc mắt thấy sắc mặt của Lục Viễn Chí liền có một loại dự cảm không tốt.

Chỉ thấy Lục Viễn Quang gặng hỏi: “Anh cả, mọi chuyện thế nào rồi?”

Lục Viễn Chí lắc đầu chán nản, phất tay ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, sau đó đáp: “Sự việc không ổn rồi, nhà máy còn có thể cầm cự trong bao lâu nữa?”

Lục Viễn Chí hiện tại phải nắm bắt được những thông tin chi tiết nhất để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Lúc này Lục Viễn Cảnh cau mày đáp: “Tiền lương tháng này gắng gượng có thể phát cho mọi người, nếu cứ tiếp tục như vậy, tháng sau không chống đỡ nổi nữa”.

Nhà máy gia công của nhà họ Lục có hơn 20.000 nhân viên, chỉ riêng tiền lương một tháng cũng đã mất gần một triệu nhân dân tệ, cộng thêm các loại tiền điện nước và tiêu hao khác cũng không dưới 1.5 triệu tệ.

Lục Viễn Chí nghe vậy liền rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Sử dụng quỹ dự phòng đi, tiền lương của công nhân một phân cũng không thể trì hoãn”.

Mấy người Lục Viễn Cảnh nghe được lời này thì kinh ngạc thốt lên: “Anh cả, như thế không tốt đâu?”

“Vậy các người còn có biện pháp nào tốt hơn không?”, Lục Viễn Chí nghiêm nghị hỏi vặn lại.