Cự Long Thức Tỉnh

Chương 869



Chương 869

Tuy từng câu từng chữ của Trương Hà đều lễ độ nhưng kỳ thực quanh quẩn một vòng vẫn không muốn giúp đỡ chuyện này. Suy cho cùng, muốn giúp đỡ thì bản thân phải ra sức, phải nợ ơn nghĩa của người khác, hơn nữa không chừng còn có thể làm mất lòng cấp trên nào đó muốn cũng có ý định nhét người vào.

“Em và Tiền Phàm không thể giúp đỡ sao, các em không phải làm việc ở Cục tài chính sao? Thời đại này ông thần tài là lớn nhất, có phòng ban nào mà cần tiền mà không chạy tới Cục tài chính đâu? Thực sự không thể nghĩ ra cách nào?”, mẹ của Cốc Tuyết nghe xong lời này không khỏi có chút nóng vội.

Nghe đến đây Tần Lam rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa mà vỗ bàn quát: “Đủ rồi”.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đổ dồn ánh mắt lên người cô.

Cốc Tuyết thì giật mạnh góc áo của Tần Lam, mang theo chút sợ hãi hét lên: “Chị Lam”.

“Đừng sợ”, Tần Lam tức giận đùng đùng nói: “Uổng công cho Cốc Tuyết còn gọi bà một tiếng dì, bà không giúp đỡ cũng coi như xong, vậy mà còn chanh chua cay nghiệt như vậy, làm việc ở Cục tài chính thì tài giỏi lắm à?”

Trương Hà nghe vậy lập tức giận tím mặt.

Đang muốn hưởng thụ cảm giác ưu việt khiến bà ta thư thái này lại bị người khác bất ngờ cắt ngang, bà ta có thể không phẫn nộ được sao?

Chỉ thấy bà ta vươn tay chỉ vào Tần Lam, nghiêm giọng nói: “Cô là cái thá gì, đây là việc của gia đình chúng tôi, cần cô tới quản sao, còn không cút ra ngoài cho tôi”.

Dưới cơn thịnh nộ ngút trời, mắng xong Tần Lam còn chưa hả dạ, Trương Hà còn quay sang nói với chị gái của mình: “Chị nhìn mình xem, Cốc Tuyết đều quen biết với hạng người gì rồi, không có tố chất như vậy, dựa vào nó cũng muốn vào làm việc trong phòng ban chính phủ, nghĩ cũng đừng nghĩ tới nữa”.

Bà ta nói xong liền quay đầu, không ngó ngàng tới chị gái của mình nữa.

Trương Phương nghe vậy vội vàng giải thích: “Em đừng bận tâm, bọn chúng còn non trẻ, chị thay mặt chúng xin lỗi em, việc của Cốc Tuyết vẫn cần em phải hỏi đến, bất kể nói thế nào con bé cũng là cháu gái ruột thịt của em mà”.

Trương Phương nói đoạn hốc mắt đã đỏ hoe.

Bà và chồng đều là người nông thôn phải thắt lưng buộc bụng nuôi con gái vào đại học, tuy nhiên cử nhân ngày nay nhiều như mây trên trời, chỉ cần không phải xuất thân từ các trường đại học trọng điểm đều rất khó có thể tìm được một công việc tốt.

Đã gần nửa năm kể từ khi Cốc Tuyết tốt nghiệp nhưng vẫn chưa có được một công việc ổn định khiến hai người họ ưu sầu không thôi.

Không còn cách nào khác, so sánh như vậy thì đây cũng là một con đường không tồi.

Cốc Tuyết tuy là người hướng nội nhưng học lực của cô ấy thực sự rất tốt, đứng thứ hai trong bài kiểm tra viết ở thành phố Tây Kinh cũng được tính là một thành tích không tệ.

Nhưng để đảm bảo hai vợ chồng Trương Phương còn mời em gái và em rể của mình tới, muốn nhờ bọn họ ra sức giúp Cốc Tuyết có thể sớm ngày yên ổn công việc.

Chằng ngờ trước mắt nghe ý tứ trong lời nói của Trương Hà chính là cho dù thi đỗ hạng hai cũng rất có khả năng không được thông qua, trong thoáng chốc thực sự đã đẩy hai người họ vào sự hoảng loạn.

Nghe thấy chị gái không ngừng cầu xin mình, sắc mặt của Trương Hà cũng dễ coi hơn một chút, nhưng bà ta lại phớt lờ chị gái mình mà nói với Tần Lam: “Đây là bữa ăn của nhà chúng tôi, không hoan nghênh cô, còn không mau cút đi”.

Tần Lam nghe vậy liền nhếch mép cười lạnh: “Bà đây sẽ không đi nữa, bà có thể làm gì tôi, đúng là thứ mắt chó coi khinh người khác”.

Câu này của Tần Lam suýt chút khiến Trương Hà nổi điên, chỉ thấy bà ta tức run chỉ vào Tần Lam, hai môi khép mở nhất thời không nói nên lời.